Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 117
Khi Khuất Nguyên Đình biết được Khuất phu nhân vì chuyện này mà vượt ngàn dặm đến đây, hắn thầm hiểu bà nhất định sẽ hỏi rõ ngọn ngành. Bởi vậy, hắn không giấu giếm mà kể lại:
“Hôm ấy, đoàn người chúng ta đã gần đến huyện thành Sở Ấp. Lệnh nhậm chức cũng đã được sai phu truyền đạt đến huyện nha Sở Ấp.”
“Nhưng bọn ta đợi ở mười dặm đình bên ngoài thành từ chiều cho đến gần tối, mà vẫn không thấy người của huyện nha tới nghênh đón. Vậy nên đành bỏ lỡ thời điểm nhập thành, tính đến trạm dịch bên ngoài thành nghỉ qua đêm. Ai ngờ, đến bờ Bạch Hà thì gặp phải bọn hung đồ đó.”
“Bọn chúng ra tay vừa ác liệt vừa lão luyện. Cuối cùng, chỉ còn lại mình ta. Cũng may lúc ấy có chút ngoài ý muốn, ta mới có thể thoát khỏi dòng nước. Sau đó, ta kiểm tra t.h.i t.h.ể của đám hung đồ, từ vết hằn ở hổ khẩu bàn tay và dấu tích trên lưng, có thể thấy bọn chúng từng là cung thủ xuất thân từ quân ngũ, lại là những cung thủ chuyên dùng cường cung ba thạch trở lên.”
Ánh mắt của Khuất phu nhân hơi co lại, khó nhận ra: “Lại như vậy sao…”
Khuất Nguyên Đình nhìn vẻ mặt của mẫu thân, giọng nói mang theo chút ý vị sâu xa: “Mẫu thân, trong triều đình ta, cung thủ ba thạch trở lên chỉ có thể xuất thân từ quân đội Lư Long ở Hà Bắc hoặc quân đội Sóc Phương ở Tây Bắc.”
Khuất phu nhân nghe xong, sắc mặt dần trở nên nặng nề, nhưng bà không lên tiếng.
Khuất Nguyên Đình chân thành hỏi: “Mẫu thân, con vừa mới bước chân ra đời, từ trước đến nay cũng không gây thù chuốc oán với ai, tại sao lại gặp phải vụ truy sát như thế này?”
Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt của mẫu thân, muốn tìm ra điều gì đó từ trong ánh mắt bà.
Trước ánh nhìn chăm chú thẳng thắn của nhi tử, Khuất phu nhân há miệng nhưng cuối cùng lại nói: “Có lẽ đó chỉ là bọn tàn binh vô kỷ luật không biết từ đâu đến, vừa khéo đụng phải con mà thôi…”
“Mẫu thân thực sự nghĩ vậy sao?” Khuất Nguyên Đình ánh mắt cháy rực tiếp tục truy hỏi: “Con vẫn nhớ, vào ngày Bác Thôi phản loạn bùng nổ, con một lòng muốn theo triều đình xuất quân đánh dẹp phản quân. Nhưng lạ là, mẫu thân và phụ thân đều không cho phép con đi.”
“Con thật không hiểu. Khuất gia chúng ta luôn lấy trung nghĩa làm gốc truyền gia. Con từ nhỏ đã học binh pháp, trận đồ dưới sự chỉ dạy của phụ thân, vì cớ gì đến lúc con cần báo quốc thì phụ mẫu lại cực lực ngăn cản con ra trận g.i.ế.t giặc?”
Chuyện này vẫn luôn đọng lại trong lòng hắn. Khi ấy, thái độ cản trở đầy bất ngờ của phụ mẫu khiến hắn vô cùng khó hiểu, dù qua nhiều năm cũng chưa thể lý giải được hoàn toàn.
Năm đó, hắn đã tròn mười sáu tuổi. Trong trạng thái khẩn cấp như vậy, triều đình đã cho phép những nam tử từ mười sáu tuổi trở lên nhập ngũ. Phụ mẫu hắn từ nhỏ lại luôn chú trọng rèn luyện, bồi dưỡng hắn trên phương diện binh pháp, trận đồ. Thành tựu của hắn trong binh pháp còn vượt xa kinh nghĩa Nho gia.
Vậy mà, sau khi Bác Thôi phản loạn, phụ mẫu không chỉ lấy đủ loại lý do để ngăn cản hắn nhập ngũ, mà còn nhiều lần khuyên bảo hắn bỏ võ theo văn, đi thi tiến sĩ.
Khuất Nguyên Đình lúc đầu không hiểu, cho đến trước khi phụ thân lâm chung tại Tam Châu để lại một bức thư dặn dò, khuyên hắn nhất định phải theo đuổi nghiệp văn. Vì không nỡ làm trái di nguyện của phụ thân, hắn đành thuận theo.
Nhưng nguyên do bên trong, qua nhiều năm hắn vẫn chưa hiểu rõ.
Trước phản loạn Bác Thôi, phụ mẫu rõ ràng không phản đối con đường võ tướng của hắn. Nhưng vì sao, ngay khi phản loạn bùng nổ, thái độ lại thay đổi?
Họ sợ điều gì?
Sau khi phát hiện thân phận đáng ngờ của bọn hung đồ, hắn từng tự mình nghiền ngẫm. Rốt cuộc là quân Sóc Phương có địch ý với mình, hay quân Lư Long muốn lấy mạng hắn?
Liên tưởng đến thái độ của phụ mẫu trước phản loạn Bác Thôi, hắn không thể không nghi ngờ.
Quân Sóc Phương dưới trướng Tiết độ sứ Quách Tri Lệ luôn là lực lượng trung kiên chống lại phản quân mạnh mẽ nhất từ khi phản loạn bắt đầu. Ngược lại, quân Lư Long lại chính là tinh binh thân tín nhất dưới trướng Yên Khang Vương – thủ lĩnh phản quân.
Nếu khi ấy hắn gia nhập quân ngũ, gần như không thể tránh khỏi va chạm với hai thế lực này.
Nhưng nếu nói phụ mẫu kiêng dè một trong hai, thì cuối cùng là kiêng dè ai?
Hắn chẳng qua chỉ là nhi tử của một vị Biệt giá nhỏ bé ở Bá Châu, nào đáng để ai bận tâm?
Hiện nay, phản loạn đã được dẹp yên. Quách Tri Lệ lập được công trạng hiển hách, nhưng lại cực kỳ khiêm tốn dẫn quân Sóc Phương trấn thủ biên cương Tây Bắc, đối phó với mối đe dọa từ Thổ Phồn.