Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 124
Khuất phu nhân khẽ gật đầu. Bà biết Khuất Nguyên Đình trước nay luôn thẳng thắn, lại càng không thể nói dối mẫu thân, liền hỏi:
“Bên cạnh con có một cô nương tên là Từ Linh Phủ, đúng không?”
Khuất Nguyên Đình khựng lại trong chốc lát. Hắn vốn định giới thiệu Linh Phủ với mẫu thân, nhưng không ngờ bà lại mở lời trước.
Hắn thoáng suy nghĩ. Trong huyện nha này, người ra kẻ vào đông đúc, việc Khuất phu nhân biết đến Linh Phủ cũng chẳng phải chuyện lạ, chỉ là hắn hơi lo lắng không biết mẫu thân nghe được từ đâu.
Vì để ý, hắn không muốn ấn tượng đầu tiên của mẫu thân về Linh Phủ là xấu, nên hy vọng tự mình mở lời trước.
Nhưng xem ra, lần này hắn đã chậm một bước.
“Đúng vậy, Linh Phủ cô nương không chỉ là ân nhân cứu mạng của con, mà còn là trợ thủ quan trọng nhất của con ở huyện Sở Ấp.”
Khuất phu nhân chẳng mấy ngạc nhiên trước câu trả lời của nhi tử:
“Nghe nói nàng ấy quả thực đã giúp con làm không ít việc.” Bà khẽ dừng lại, rồi tiếp lời, “Hơn nữa, dung mạo lại rất xuất chúng.”
Lông mày của Khuất Nguyên Đình thoáng nhíu lại. Khi mẫu thân nhấn mạnh vào dung mạo xuất chúng, trong lòng hắn bỗng dâng lên một linh cảm chẳng lành.
Giọng Khuất phu nhân trầm xuống:
“Bây giờ chính là lúc con phải thành thật với mẫu thân. Con từ chối hôn sự với Vãn Thiền, có phải vì nàng ấy không?”
Thân thể Khuất Nguyên Đình đột nhiên thẳng băng, ánh mắt hắn nhìn thẳng vào mẫu thân.
Khuất phu nhân cũng nghiêm túc nhìn lại hắn.
Khuất Nguyên Đình đứng dậy, hành lễ với bà:
“Vấn đề này, con không thể trả lời.”
“Không thể trả lời, nghĩa là đúng rồi?” Trong giọng nói của Khuất phu nhân không khó nhận ra cơn giận đang dâng lên.
“Mẫu thân!” Khuất Nguyên Đình nâng giọng ba phần, “Con đối với Vãn Thiền từ trước đến nay chỉ có tình huynh muội, hoàn toàn không hề có ý niệm nam nữ. Câu nói này, mẫu thân tin hay không?”
Khuất phu nhân nhìn bóng dáng cao lớn như tùng bách của nhi tử, ánh mắt sắc bén như sao, trầm mặc trong giây lát rồi nói:
“Ta tin.”
Khuất Nguyên Đình thoáng thở phào, nhưng Khuất phu nhân lập tức truy vấn:
“Nhưng nếu không có gì bất ngờ, ta muốn tác hợp hôn sự giữa con và Vãn Thiền, các con vẫn sẽ thành một đôi, đúng không?”
Khuất Nguyên Đình sững người.
Có sao?
Hắn tự hỏi mình.
Trước khi gặp Linh Phủ, khi tình cảm chưa nảy nở, đối với hắn, vị trí thê tử chẳng qua là một khái niệm mơ hồ.
Có lẽ, nếu bị dồn ép đến không thể từ chối, hắn sẽ thuận theo ý mẫu thân, cưới biểu muội, chăm sóc nàng suốt đời, sống với nhau tương kính như tân.
Nhưng đó là chuyện trước đây.
Giờ đây, hắn đã gặp Linh Phủ. Tình cảm nảy sinh, sâu đậm không thể dứt. Trong tâm trí hắn, vị trí thê tử chỉ có thể là nàng, không ai khác.
Gặp được nàng, tình cảm của hắn mới thực sự khởi sắc, mang màu sắc và ý nghĩa.
Đối với mẫu thân, trong chuyện đại sự thế này, hắn không muốn nói dối.
Vì vậy, hắn cất giọng dứt khoát:
“Nếu là trước đây, mẫu thân nhất quyết muốn con cưới Vãn Thiền, có lẽ con sẽ nghe theo.”
Khuất phu nhân nghe thấy hai chữ “trước đây” liền nhíu mày, xem ra suy đoán của bà quả nhiên chính xác.
Khuất Nguyên Đình tiếp tục: