Site icon TruyenVnFull

Vũ Lăng Xuân Thiếu – Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 128

Mưa vẫn không ngừng rơi.

Trong màn mưa bất tận, Khuất Nguyên Đình nhìn thấy một cụm sáng nhỏ nhoi dưới mái đình.

Hắn khẽ động đôi môi, ôm c.h.ặ.t bó củi trong lòng rồi bước tới.

Linh Phủ thấy hắn trở về, liền lập tức đứng dậy.

Khuất Nguyên Đình ướt đẫm hơn nàng nhiều. Mưa làm ướt mái tóc đen như mực của hắn, vài lọn rũ xuống, dán lên gương mặt tựa bạch ngọc, lộn xộn nhưng lại mang vẻ tuấn mỹ khác thường.

Toàn thân hắn, duy chỉ có bó củi khô được bọc cẩn thận bằng một miếng vải dầu là vẫn khô ráo.

“Nguyên Đình huynh đã trở về.” Giọng nói của Linh Phủ có chút run rẩy. Nàng chỉ liếc nhìn thoáng qua khuôn mặt hắn rồi vội cúi ánh mắt xuống đất, không dám chạm vào ánh nhìn của hắn.

Khuất Nguyên Đình đáp “Ừm” một tiếng, cúi xuống dựng củi lên và nhóm lửa.

Bó củi ôm về có vài thanh bên ngoài đã bị ướt, khó bắt lửa. Hắn cẩn thận chọn những thanh khô hơn để nhóm, còn những thanh ướt thì để quanh đống lửa hong khô.

Linh Phủ vô tình liếc nhìn về phía đống lửa, bất ngờ phát hiện trên ngón tay thon dài, trắng trẻo của Khuất Nguyên Đình có vệt m.á.u đỏ thẫm chảy xuống.

“Huynh bị thương rồi sao?” Nàng khẽ kêu lên.

Ngón tay Khuất Nguyên Đình khựng lại, giọng hắn trầm xuống: “Không sao, chỉ vô ý đụng phải thôi.”

Linh Phủ khẽ mở miệng định nói gì đó, nhưng nhìn vào vết thương kia, nàng nhận ra đó giống như dấu vết do va chạm mạnh với vật cứng. Vệt m.á.u đỏ ấy khiến tim nàng thắt lại, không đành lòng nhìn thêm.

“Xoẹt” một tiếng, nàng dùng kiếm xé một dải vải dài từ áo mình, bước tới bên Khuất Nguyên Đình và đưa cho hắn.

“Nguyên Đình huynh, băng lại đi.” Nàng nhẹ nhàng nói.

Khuất Nguyên Đình liếc nhìn dải vải, ngừng lại một lúc rồi nhận lấy: “Cảm ơn.”

Linh Phủ nghe trong giọng nói của hắn có chút kìm nén và xa cách, trong lòng chợt dâng lên cảm giác xót xa.

Khuất Nguyên Đình chỉnh lại đống củi, đặt những thanh ướt xung quanh đống lửa, nói: “Lửa đã nhóm xong, nàng ngồi đây sưởi ấm đi.”

Nói rồi, hắn đứng dậy, nhường lại chỗ tốt nhất cho nàng, còn bản thân thì xoay người tới phía bên kia đình, ngồi ở nơi cách nàng xa nhất.

Tay hắn vẫn cầm dải vải, như thể đã quên mất sự hiện diện của nó.

Bóng lưng hắn vẫn thẳng tắp như trúc, mang theo vẻ thanh cao và kiên định vốn có, nhưng đó cũng chính là bóng hình mà Linh Phủ đã quen thuộc từ đêm ở Sở Vân Quán.

Đó là bóng hình đã bảo vệ nàng trong đêm tối đầy hiểm nguy ấy. Từ đêm đó, nàng luôn tin tưởng hắn.

Nhưng lúc này, bóng hình ấy lại toát lên vẻ yếu ớt và thất ý, cô độc lặng lẽ giữa màn mưa đen kịt.

Trong lòng nàng bỗng dâng lên một ý nghĩ điên rồ, muốn bước tới ôm lấy bóng hình đó.

Ý thức được suy nghĩ ấy, Linh Phủ liền tự trách bản thân.

Đây là gì chứ? Nếu ngươi không thể đáp lại tình cảm của hắn, thì đây chẳng phải là sự trêu đùa hay sao?

Nhưng tại sao trái tim nàng lại đau thắt kỳ lạ như vậy?

Nàng ổn định hơi thở, bước tới bên hắn: “Nguyên Đình huynh, cùng sưởi ấm đi.”

Khuất Nguyên Đình nhắm mắt, dáng ngồi thiền không động đậy, như thể đang nhập định: “Ta không cần.”

Linh Phủ đứng đó, không nói thêm lời nào.

Exit mobile version