Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 129
Linh Phủ đau đến mức thần trí như muốn đảo điên, nhưng trong lòng vẫn còn một mối lo lắng: hôm nay nàng mặc y phục màu trắng mà…
Ngoại bào của Khuất Nguyên Đình là màu xanh nhạt. Nàng đưa tay nắm c.h.ặ.t lấy lớp áo ấy.
Khuất Nguyên Đình tưởng rằng nàng lạnh đến cực độ, liền siết c.h.ặ.t nàng hơn, kéo nàng sát lại gần đống lửa.
“Linh Phủ, xin lỗi, đều là lỗi của ta…” Giọng hắn tràn đầy áy náy và tự trách.
Cơn đau trong Linh Phủ mỗi lúc một dồn dập, nước mắt không ngừng lăn khỏi khóe mắt nàng vì đau đớn. Toàn thân như mất đi sức lực, chỉ có vòng tay ấm áp phía sau là thứ duy nhất khiến nàng cảm thấy dễ chịu đôi chút.
Ý thức nàng mơ hồ, tựa như lại thấy mình rơi vào làn nước biển xanh thẳm và băng giá. Nàng bị dòng nước cuốn trôi lên xuống, bỗng xa xa có một hình bóng trắng dày đặc bơi về phía nàng, nhẹ nhàng nâng nàng lên – đó chính là người bạn cá voi trắng An An của nàng.
An An có nhiệt độ cơ thể dị thường ấm áp, nàng tham luyến vòng tay ôm lấy nó…
Khi Linh Phủ tỉnh lại lần nữa, nàng đã nằm trên một chiếc giường ấm áp, khô ráo.
Y phục trên người đã được thay. Nàng kinh ngạc ngồi dậy, quan sát xung quanh và nhận ra mình đã về nhà ở Đôn Nghĩa Phường.
Bên ngoài trời sáng rõ.
Nghe thấy tiếng động, Cù thị từ ngoài phòng vội bước vào, vẻ mặt đầy lo lắng hỏi:
“Con tỉnh rồi? Thân thể con thế nào?”
“Mẫu thân…” Linh Phủ khẽ gọi, giọng hơi khàn, “Sao con lại về nhà rồi?”
Cù thị mang vẻ mặt lo âu trách móc:
“Đứa trẻ này… Là Khuất đại nhân đưa con về. Con thật là… sao lại thành ra như vậy?”
Linh Phủ liếc nhìn ra phía cửa. Cù thị với vẻ mặt phức tạp nói tiếp:
“Khuất đại nhân vẫn đang ở ngoài. Khi đưa con về, hắn cũng chẳng khá hơn con là bao. Gần như toàn bộ danh y trong huyện đều bị hắn gọi tới. Con không biết đâu, lúc thấy con bất tỉnh, lòng mẫu thân như tan nát…”
Nữ nhi được Khuất Nguyên Đình bế về, người thì hôn mê, cả hai lại trong tình trạng y phục xộc xệch. Dù rằng ngồi xe ngựa đến trước cửa, người ngoài không biết rõ, nhưng Cù thị lại thấy mọi chuyện rõ mồn một.
Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra?
Nhưng chưa kịp hỏi gì thêm, Cù thị bảo:
“Con đừng cử động, để ta gọi đại phu vào.”
Cù thị xoay người ra ngoài, chẳng mấy chốc, một vị đại phu râu trắng bước vào, bắt mạch cho Linh Phủ, lại quan sát sắc diện nàng, rồi nói với Cù thị:
“Lệnh ái không có gì đáng ngại, chỉ cần hạ sốt là ổn.”
Cù thị gấp gáp hỏi:
“Nhưng nó đã ngất đi như vậy, sao lại bảo không đáng ngại?”
Vị đại phu vuốt râu đáp:
“Lệnh ái mạch tượng trầm trệ, do cơ thể hư hàn, khí huyết không thông. Lại thêm bị dính mưa vào lúc kỳ nguyệt sự đến, hàn thấp giao công dẫn đến sốt cao. Bên cạnh đó, cơn đau thắt ở hạ phúc khiến nàng ngất xỉu. Chỉ cần hạ sốt, uống thêm vài thang thuốc điều trị thì sẽ ổn. Chứng thống kinh cần được điều dưỡng từ từ, phu nhân không cần lo lắng quá.”
Cù thị lúc này mới gật đầu, tiễn đại phu ra ngoài kê đơn. Linh Phủ thoáng nhìn thấy bóng dáng màu xanh nhạt lấp ló ngoài cửa, hẳn là Khuất Nguyên Đình.
Nghĩ đến tình cảnh đêm qua, mặt nàng không khỏi đỏ bừng. Áo của hắn liệu có bị nàng làm bẩn không?
Ngoài cửa, Khuất Nguyên Đình lại lần nữa hỏi qua đại phu, sau khi xác nhận không có gì đáng ngại, cõi lòng treo lơ lửng của hắn mới buông lỏng đôi chút.