Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 132
Trong lòng Khuất Nguyên Đình khẽ động, liền nói: “Gọi nàng ta vào.”
Trình Duệ lĩnh mệnh, dẫn A Vân vào trong.
A Vân nhẹ nhàng hành lễ, cúi đầu một cách đoan trang.
Khuất Nguyên Đình vội hỏi: “Linh Phủ thế nào rồi?”
A Vân nghe giọng nam thanh trong trẻo vang lên từ trên cao, trong lòng không khỏi có chút mê mẩn. Nàng ta cả gan ngẩng đầu, liếc nhìn Khuất Nguyên Đình, thấy hắn đang chăm chú dõi theo mình, ánh mắt đầy quan tâm. Gương mặt nàng ta lập tức ửng đỏ, hai gò má như thoa phấn.
Nàng ta hạ giọng, dịu dàng đáp: “Bẩm Huyện lệnh đại nhân, thân thể Linh Phủ tiểu thư đã hồi phục rất tốt, hiện tại đã có thể đi dạo trong viện.”
“Vậy thì tốt.” Khuất Nguyên Đình thở phào nhẹ nhõm.
A Vân nhanh trí nói tiếp: “Nô tỳ nghe nói mùng sáu tháng bảy là sinh thần của Từ phu nhân, Linh Phủ tiểu thư ngày mai muốn ra phố chọn lễ vật mừng thọ cho phu nhân.”
Nàng ta thông minh không nhắc đến chuyện Linh Phủ tiểu thư định khi nào quay về Khê Kiều thôn.
Một thông tin, nàng ta tách ra thành nhiều lần báo cáo, như vậy sẽ có thêm nhiều cơ hội được gặp riêng Huyện lệnh đại nhân.
Khuất Nguyên Đình khẽ gật đầu: “Ngươi làm việc không tệ, trở về tiếp tục chăm sóc tốt cho Linh Phủ tiểu thư.”
“Nô tỳ tuân mệnh.” A Vân cúi người cung kính đáp.
Khuất Nguyên Đình trầm ngâm một chút rồi nói: “Việc chăm sóc Linh Phủ tiểu thư là trách nhiệm của các ngươi. Tất cả những gì liên quan, chỉ cần báo lại cho ta, không cần liên quan đến người khác. Ngươi hiểu ý ta chứ?”
Trong lòng A Vân khẽ chấn động, nàng ta thông minh đến độ lập tức hiểu ý trong lời nói của Khuất Nguyên Đình. Đây là lời dặn dò nàng ta phải kín miệng, bất kể là Khuất phu nhân hay người nào khác hỏi đến, cũng phải giữ mồm giữ miệng cẩn trọng.
Nghĩ đến đây, nàng ta cúi đầu thật thấp, đáp: “Nô tỳ đã rõ.”
“Hiểu được thì tốt, lui ra đi.” Khuất Nguyên Đình cầm lấy một quyển công văn, bắt đầu đọc.
A Vân lặng lẽ hành lễ, rồi rút lui ra ngoài.
—
Cùng lúc đó, tại phủ của Từ Bách Hưng.
Cũng là một gian chính đường, cũng là lối bài trí ấy, ngay cả tấm màn thêu hoa đỏ thẫm viền vàng cũng vẫn như trước kia. Thế nhưng không hiểu vì cớ gì, toàn bộ gian đường này lại toát ra một cảm giác tiêu điều, tàn úa của gia cảnh sa sút.
Vệ thị ngồi trên chiếc trường kỷ chính giữa, nhìn đống lễ vật trước mặt gồm lụa là, trang sức và hộp quà, trầm ngâm không nói.
Tất cả những thứ này đều là do Bao viên ngoại nhờ mụ mối mang đến.
Hai tỷ muội Từ Linh Kiều và Từ Linh Nghiên ngồi trên hai chiếc ghế tròn hai bên. Khác với vẻ mơ hồ, gầy yếu của Từ Linh Nghiên, Từ Linh Kiều lại nắm c.h.ặ.t chiếc khăn tay, ánh mắt không rời khỏi Vệ thị. Trông nàng ta chẳng khác gì một con cừu non đang chờ bị đưa lên bàn mổ.
Thật lâu sau, Vệ thị dời ánh mắt khỏi đống lễ vật, nhìn về phía Từ Linh Kiều.
Tâm can Từ Linh Kiều lập tức co thắt lại.
Vệ thị thở dài một hơi, nói: “Kiều nhi, con gả đi thôi…”