Bộ cờ này, cả hai người đều nhớ rõ, nhưng cảm xúc lúc này lại chẳng giống nhau.
Khuất Nguyên Đình vì mẫu thân luôn muốn ghép đôi hắn và biểu muội Tiết Vãn Thiền, trong lòng đã cố ý tránh né nàng. Thế nhưng khi nhìn thấy bộ cờ mà cữu phụ khi còn sống thường dùng, lòng lại dâng lên chút hoài niệm.
“Bộ cờ này là ta cố ý mang từ nhà đến. Trong nhà chỉ có phụ thân và huynh là người chơi cờ giỏi nhất…” Tiết Vãn Thiền giọng hơi trầm xuống, “Nay phụ thân không còn, để bộ cờ này cô quạnh cũng thật đáng tiếc, chi bằng tặng cho biểu ca giữ làm kỷ niệm.”
Khuất Nguyên Đình nhìn bộ cờ, nói:
“Biểu muội vốn am hiểu cờ, sao không giữ lại mà dùng?”
Tiết Vãn Thiền khẽ cong môi, nhưng nụ cười lại pha chút đắng cay:
“Biểu ca nhìn xem, bên cạnh ta lúc này, còn ai có thể đối cờ với ta chứ?”
Trước đây, Tiết Vãn Thiền là quý nữ nhà quan, ngoài phụ thân ra, nàng thường cùng các quý nữ khác tụ họp trong khuê các, đối cờ, luận thơ, thưởng hoa, cuộc sống thật thư thả vui tươi.
Giờ đây đến huyện Sở Ấp, người lạ cảnh lạ, chưa gây dựng được giao tình khuê các mới. Người có thể đối cờ với nàng, e rằng chỉ có biểu ca.
Mang bộ cờ đến, vốn dĩ nàng muốn cùng biểu ca đánh một ván, như vậy có thể lấy cớ ở bên cạnh hắn lâu hơn. Nhưng vừa đến đã nhận ra biểu ca tâm tình không ổn, biết chắc Khuất Nguyên Đình không có lòng dạ chơi cờ, nàng đành rút lui, dùng tình cảm làm cớ để hắn nhận bộ cờ.
Khuất Nguyên Đình nói:
“Biểu muội nếu cảm thấy buồn chán, ta có thể mời một kỳ sư đến cùng muội đối cờ hằng ngày.”
Đôi mắt long lanh như mặt nước của Tiết Vãn Thiền khẽ quét qua gương mặt biểu ca, trong lòng nghĩ: Biểu ca thật không hiểu lòng người, ai cần kỳ sư đến chơi cờ, người ta muốn là huynh cơ!
Nhưng lời này không thể nói ra, nàng bèn nở nụ cười thấu tình đạt lý:
“Không cần, không cần đâu, biểu ca công vụ bận rộn, đừng vì chuyện nhỏ nhặt của ta mà bận tâm. Bộ cờ ta để lại đây, biểu ca cứ tiếp tục nghỉ ngơi, ta không quấy rầy nữa.”
Nàng ngọt ngào mỉm cười với Khuất Nguyên Đình, đôi má ửng hồng điểm hai lúm đồng tiền nhạt, rồi từ từ rời đi.
—
Hôm sau, mười dặm bên ngoài thành.
Khuất Nguyên Đình cùng Lý Nghiệp cưỡi ngựa cao lớn đến đón xe ngựa của Hà Nam đạo Quan sát phó sứ Triệu Tri Lâm.
Triệu Tri Lâm năm nay gần ba mươi, dung mạo trắng trẻo thư sinh, tuổi tuy chưa lớn nhưng vì làm quan không nhỏ, trên người lộ rõ phong thái quan viên.
Thấy Khuất Nguyên Đình cùng người đến đón, Triệu Tri Lâm rời khỏi xe ngựa, cùng họ cưỡi ngựa đi, vừa đi vừa trò chuyện về các việc trong huyện.
Hắn và Khuất Nguyên Đình vừa gặp đã rất thân thiết, khiến Lý Nghiệp đứng bên cạnh, vốn thận trọng cung kính, không khỏi ngạc nhiên.
Chỉ nghe Khuất Nguyên Đình nói: