Site icon TruyenVnFull

Vũ Lăng Xuân Thiếu – Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 143

Long Cảnh Lâu cùng Linh Phủ bàn bạc, lấy cớ mình chân cẳng mệt mỏi để ở lại phòng khách nghỉ ngơi thêm, mời Tiết Vãn Thiền các nàng tự mình khởi hành.

Long Cảnh Lâu mấy năm nay cũng được nuôi dưỡng trong nhung lụa, qua một buổi sáng du ngoạn, lúc này quả thực đã mỏi mệt, liền ngủ trưa trong phòng khách.

Linh Phủ lại không chút buồn ngủ, ở trong căn phòng chật hẹp cũng thấy vô vị, bèn lặng lẽ đứng dậy ra bên ngoài.

Vân Thanh Quán này dựa vào núi mà xây, quả là một đạo quan không nhỏ.

Trong quan trồng đầy kỳ hoa dị thảo, thoáng chốc có vài con tiên hạc, hươu mai hoa thảnh thơi đi qua, nhưng lại không hề sợ người.

Linh Phủ dọc theo đạo quan đi đến phía sau đỉnh núi, men theo bậc thang dốc đứng, đến một đình nhỏ bên bờ vực thẳm.

Đình được dựng sát mép vực, là kiến trúc bằng gỗ kiểu mái hiên chồng lớp, trải gió sương đã nhuốm vài phần cổ kính qua năm tháng.

Đứng trong đình, cúi xuống nhìn, chỉ thấy mây mù trôi lững lờ, sâu không thấy đáy.

Tựa như mọi thứ trong nhân gian đều bị tầng mây này ngăn cách.

Nơi đây dưới bóng núi, mát mẻ hơn những chỗ khác, thỉnh thoảng có cơn gió núi thổi qua, thật là một nơi hiếm có để tránh nóng.

Đứng lặng nơi ấy, hoặc lắng nghe gió thông lướt qua tai, hoặc ngắm mây biển biến đổi, lòng dạ trở nên minh tịnh, chẳng còn trở ngại.

Khuất Nguyên Đình khi men theo bậc thang bước lên, liền thấy ngay một bức tranh như vậy.

Thiếu nữ đứng sát mép vực, dáng người mảnh mai thẳng tắp, tay áo tung bay theo gió, tựa như muốn cưỡi gió mà đi, phảng phất tiên nhân.

Khuất Nguyên Đình nhìn đến ngây ngẩn, lại không dám bước lên phía trước.

Khoảnh khắc ấy, hắn chợt nghĩ đến truyền thuyết Ngưu Lang Chức Nữ mà hắn từng nghe.

Thuở nhỏ, hắn thực sự không phục chuyện Ngưu Lang lén nhìn Chức Nữ tắm, lại giấu áo nàng, dùng điều đó ép nàng từ tiên nữ lưu lại nhân gian khói lửa, trở thành đôi vợ chồng phàm tục.

Nói trắng ra, thủ đoạn không chỉ chẳng quang minh, mà còn có phần bỉ ổi, thật đáng khinh.

Nhưng giờ khắc này, nhìn thiếu nữ bên mép vực, hắn chỉ cảm thấy nàng phiêu diêu đến mức dường như sắp cưỡi gió mà đi.

Trong lòng dâng lên một cảm giác bất an khó tả, chỉ muốn giữ c.h.ặ.t lấy nàng, không để nàng rời đi.

Hắn bỗng nhiên hiểu được sự ích kỷ của Ngưu Lang, thứ ích kỷ thuộc về nam nhân.

Khi đối nhân xử thế, hắn làm người ôn hòa chính trực, nhưng trong cốt tủy lại mang vài phần kiêu ngạo tự phụ.

Lần đầu tiên trong đời vì tình mà vướng bận, bày tỏ lòng mình với người trong lòng lại bị từ chối, hắn vừa không muốn đuổi theo quá gấp khiến nàng chán ghét, lại chẳng nỡ miễn cưỡng nàng.

Nhưng giờ khắc này hắn cảm thấy, nếu cứ mãi kiêu ngạo tự phụ như vậy, có lẽ sẽ mãi mãi không giữ được nàng.

Khuất Nguyên Đình đưa tay vào ngực, lấy ra một dải lụa đỏ.

“Giải lạc tam thu diệp, năng khai nhị nguyệt hoa. Quá giang thiên xích lãng, nhập trúc vạn can tà.” (đây là câu đố Linh Phủ đã viết và treo ở Mê Lâm)

Nét chữ mềm mại quen thuộc, là của nàng, chính là câu đố nàng từng viết – gió.

Exit mobile version