Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 144
Dọc theo bậc đá, Tiết Vãn Thiền cùng Lam Nhi tiến vào hậu điện Vân Thanh Quán.
Vân Thanh Quán dựa theo thế núi mà xây dựng, hậu điện tựa vào một vách đá, xung quanh là cảnh sắc được bài trí tinh xảo, phảng phất vẻ đẹp tinh tế của núi rừng.
Tiết Vãn Thiền ngắm nhìn say mê, bỗng thấy một con bướm lớn sặc sỡ tung bay trên những khóm hoa nguyệt quý. Nàng chợt nảy lòng đùa nghịch.
Nàng khẽ ra hiệu cho Lam Nhi giữ im lặng, tay vén nhẹ tà váy, tay kia cầm chiếc quạt tròn, rồi nhẹ nhàng tiến về phía con bướm.
Con bướm cảm nhận luồng không khí, vỗ cánh bay sang hướng khác.
Toàn bộ chú ý của Tiết Vãn Thiền đều dồn vào con bướm. Chỉ thấy nó đáp xuống một lan can chạm khắc bằng ngọc trắng, nhẹ nhàng động cánh. Nàng nín thở, bước chân khẽ khàng, bất ngờ lao tới.
Không ngờ, lan can ngọc trắng ấy lại có vết nứt. Thân hình nàng đổ dồn trọng lượng lên đó, lan can lập tức gãy vỡ, cả người nàng cũng mất thăng bằng, rơi xuống!
Dưới lan can ngọc trắng là vách núi cheo leo. Lam Nhi thấy thế, muốn kéo nàng lại nhưng đã không kịp.
“A!”
Tiết Vãn Thiền kinh hãi kêu lên.
“Tiểu thư!”
Lam Nhi sợ hãi thét lên.
Vách núi lao tới trước mắt, Tiết Vãn Thiền tuyệt vọng nhắm c.h.ặ.t đôi mắt…
Đột nhiên, một trận gió mạnh ập tới. Một bóng dáng cao lớn mặc huyền y lao vút đến, ôm c.h.ặ.t lấy vòng eo thon của nàng. Trong khoảnh khắc xoay tròn, ánh mắt Tiết Vãn Thiền chạm phải một đôi mắt lạnh lùng khiến người khác kinh sợ, chỉ làm nàng giữa ngày hè nóng bức bỗng thấy lạnh thấu xương.
Người nam nhân mặc huyền y lấy đà, hai chân luân phiên mượn lực, một tay bám c.h.ặ.t vách núi, lưng mạnh mẽ uốn cong, đưa cả hai đáp xuống bệ đá.
Tiết Vãn Thiền thở hổn hển, lòng đầy hoảng sợ, ánh mắt đờ đẫn nhìn “cánh tay sắt” đang siết c.h.ặ.t lấy eo mình.
“Ngươi… ngươi còn không buông tay!”
Nàng xấu hổ giận dữ, giọng mềm mại tự nhiên khiến lời nói nghe không như trách móc, mà giống như thẹn thùng.
Cũng lúc này, nàng ngẩng đầu, thấy được chủ nhân của cánh tay sắt.
Người nam nhân rất cao, vóc dáng cường tráng, đôi mày kiếm sắc sảo vút dài đến thái dương, đôi mắt hẹp dài mang theo vẻ ngang tàng bá đạo.
Ngũ quan của hắn sắc nét, sâu thẳm, rõ ràng là một gương mặt tuấn mỹ có thể khiến người đời điên đảo, nhưng lại toát lên tà khí lạnh lùng khiến nàng cảm thấy bất an.
Ánh mắt như cười như không của hắn lướt qua gương mặt nàng, rồi dừng lại trên n.g.ự.c nàng đang phập phồng vì kinh hãi.
Tiết Vãn Thiền đỏ bừng mặt, cố sức đẩy hắn ra. Người nam nhân cười khẩy, thuận thế buông tay, đứng đó nhàn nhã ngắm nhìn nàng.
Không ngờ nơi thâm sơn cùng cốc này lại xuất hiện một tuyệt thế giai nhân như nàng. So với vẻ đẹp kiêu sa tự nhiên của nàng, những phi tần của phụ vương hắn chỉ là những kẻ tầm thường.
Hắn càng nhìn càng thêm hứng thú, không chút kiêng dè quan sát nàng từ đầu đến chân, rồi lại từ chân lên đầu.
Tiết Vãn Thiền vốn là người phong thái tự nhiên, nay lại chẳng nói nên lời.
Nàng là tiểu thư khuê các được giáo dưỡng đàng hoàng, chưa từng có bất kỳ sự tiếp xúc thân mật nào với nam nhân. Dù là biểu ca mà nàng thầm mến bao năm cũng không gần gũi như thế.
Nàng tức giận. Nếu nói việc ôm eo nàng là tình thế cấp bách, thì ánh mắt phóng túng của hắn khi đứng dậy hoàn toàn không chút che giấu.