Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 145
“Nàng vì sao không nhìn ta?”
Khuất Nguyên Đình dường như đã ngộ ra điều gì đó. Trong giọng nói của hắn không còn vẻ trong sáng, nho nhã thường ngày, mà mang theo sự cám dỗ được tính toán tỉ mỉ.
Những lời của nàng vừa rồi khiến hắn hiểu ra, nàng từ chối không phải vì chính con người hắn, mà giống như một đứa trẻ không biết bơi, sợ hãi đối mặt với biển cả sóng dâng cuồn cuộn, mãi không dám xuống nước.
Tìm được căn nguyên vấn đề, hắn liền không còn bối rối phiền muộn.
Nàng không biết, hắn sẽ dạy. Nàng không dám, hắn sẽ cho nàng sức mạnh.
Linh Phủ cố gắng vài lần, nhưng thực sự không có can đảm đối diện ánh mắt của hắn, giậm chân nói: “Huynh vì sao nghe không hiểu ta nói?”
Hắn mỉm cười: “Chính vì nghe hiểu, nên mới như vậy.”
Hắn đưa tay nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi nhỏ nhắn đáng yêu của nàng: “Ta sẽ chờ đến ngày nàng khai ngộ.”
Linh Phủ thẹn quá hóa giận, lùi lại hai bước: “Huyện lệnh đại nhân, tự trọng!”
Khuất Nguyên Đình khẽ thở dài: “Trước mặt nàng mà ta còn tự trọng như vậy, thì mãi mãi cũng không thể đến gần nàng được.”
Hắn nhìn thiếu nữ trước mặt, dường như muốn thu mình lại, giọng nói nhẹ nhàng mà dịu dàng: “Linh Phủ, nàng có thể dùng cách mà nàng cảm thấy an toàn để bảo vệ bản thân. Ta không ép nàng, cũng không vội vàng. Ta nguyện dùng cả đời để nàng biết rằng, tình yêu không phải mãnh thú hung tàn, cũng không phải giọt sương mai tan biến dưới ánh nắng. Lòng ta với nàng mãi mãi không đổi.”
Hắn lấy ra từ trong n.g.ự.c một dải dây đỏ, giơ trước mặt nàng.
“‘Giải lạc tam thu diệp, năng khai nhị nguyệt hoa. Quá giang thiên xích lãng, nhập trúc vạn can tà.’”
Hắn từng chữ từng câu đọc bài thơ trên dây.
Linh Phủ sững sờ, câu đố của nàng làm sao lại ở trong tay hắn?
Nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nàng, Khuất Nguyên Đình chăm chú nhìn nàng: “Là nó tìm đến ta, Linh Phủ. Ta tin rằng mọi chuyện đều có sự sắp đặt trong cõi u minh. Từ lúc nàng cứu ta khỏi dòng nước, duyên phận giữa chúng ta đã được gieo mầm.”
Giọng hắn ấm áp, thanh khiết, không vướng chút tạp chất, mang theo tình cảm sâu sắc khiến người ta không thể không rung động.
Đối diện với người như vậy, những lời như vậy, Linh Phủ mở miệng, nhưng quên mất phải nói lời từ chối.
Một lúc lâu sau, má nàng vẫn chưa hết ửng hồng, nàng đưa tay ra: “Trả lại ta dây đỏ.”
Đôi mắt sáng ngời của Khuất Nguyên Đình thoáng hiện nét tinh nghịch: “Là nó tìm đến ta, ta không trả nàng.”
Nói rồi, hắn đưa tay trái ra, quấn dải dây đỏ vài vòng, buộc lên cổ tay.
Linh Phủ: “…”
“Ta khó khăn lắm mới bắt được ‘gió’, làm sao để nàng bay đi được.”
Giọng nói của hắn tuy trêu đùa nhưng lại vô cùng nghiêm túc. Hắn khẽ chạm vào dải dây đỏ buộc trên cổ tay mình: “Như vậy sẽ không thể rời đi nữa.”
Những lời này nghe thật ngốc nghếch, nhưng lại khiến tâm hồn Linh Phủ rung động.
Nàng cảm thấy, ngay vừa rồi, Khuất Nguyên Đình dường như đã có gì đó khác với trước kia.
Vị huyện lệnh tự trọng, giữ gìn này đột nhiên trở nên… quá lả lơi.
Linh Phủ cắn môi, nhíu mày nhìn Khuất Nguyên Đình kéo tay áo xuống, che đi dải dây đỏ, lòng đầy khó chịu, chuyện này là sao? Ép buộc tư giao sao?