Khuôn mặt kiều diễm của Tiết Vãn Thiền thoáng ửng lên hai vệt hồng, nàng khẽ “ừm” một tiếng, đôi tay không tự chủ mà siết c.h.ặ.t lấy tà váy.
“Vãn Thiền, nhưng ta không thể kết hôn với muội.”
Giọng nói của Khuất Nguyên Đình bình ổn mà rõ ràng vang lên bên tai, khiến Tiết Vãn Thiền không khỏi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn.
Khuất Nguyên Đình vẫn giữ tư thái sừng sững như núi: “Nơi này không có mẫu thân ta, không ai ngăn cản, vì vậy ta muốn nói rõ ràng với muội.”
Thì ra là vậy!
Ánh mắt Tiết Vãn Thiền thoáng vẻ thất thần, trách nào hắn đồng ý đưa nàng trở về mà không chút do dự, hóa ra là để nói những lời này!
Máu nóng dâng trào, cả người nàng chao đảo, suýt ngã, đành phải đưa tay vịn lấy vách xe.
Hít một hơi thật sâu mấy lần, nàng dùng hết tu dưỡng cả đời để kiềm chế cảm xúc, nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao?”
“Vì ta chỉ có tình huynh muội với muội, không có ý niệm nam nữ. Ta có thể giúp cữu cữu, cữu mẫu chăm sóc muội cả đời bình yên vô sự, nhưng không phải với tư cách phu thê.”
Tiết Vãn Thiền đau xót nhìn biểu ca đối diện.
Hắn ôn nhuận như ngọc, lòng dạ như trăng sáng, cao khiết minh bạch. Một biểu ca tốt như vậy, tại sao lại không chịu cưới nàng?
Nàng có dung nhan hơn người, tu dưỡng xuất sắc, tính cách hòa nhã. Về thi từ, thư họa, không gì không tinh thông. Nhờ xuất thân đặc biệt, nàng có tầm mắt rộng rãi, trí tuệ hơn người, thế cục thiên hạ cũng nhìn thấu.
Nàng gả cho hắn, nếu luận quốc sự, nàng có thể cùng hắn đàm luận không chút trở ngại; nếu luận phong tình, nàng cũng tuyệt đối không kém bất cứ nữ nhân nào.
Nàng có điểm nào không tốt?
Tiết Vãn Thiền cố nén những giọt lệ chực trào trong mắt, giọng khàn khàn hỏi: “Biểu ca có người trong lòng rồi, đúng không?”
“Ừm.” Người nam nhân đối diện trầm ổn đáp.
“Là… Linh Phủ cô nương?” Giọng nàng khẽ run.
“Ừm.”
Nhận được câu trả lời chắc chắn từ miệng biểu ca, Tiết Vãn Thiền nhắm mắt lại, trái tim vỡ vụn.
Đây là lần đầu tiên nàng căm hận sự thẳng thắn của biểu ca. Ngay cả một lời uyển chuyển để an ủi nàng, hắn cũng không nói.
Cứ thế mà thẳng thắn nói cho nàng biết, hắn không yêu nàng, hắn đã có người trong lòng.
Từ khi nàng đến huyện Sở Ấp, nhiều lần cảm nhận được tâm hồn biểu ca để ở nơi khác. Nàng không phải không sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng tự nhủ rằng cứ từ từ, nàng không tin với sức hấp dẫn của mình lại không thể chinh phục được lòng hắn.
Nhưng hắn cứ thế nói hết mọi chuyện trước mặt nàng, không để lại chút không gian nào cho nàng mộng tưởng. Nàng biết phải làm sao đây?
Nàng mở đôi mắt đẫm lệ nhìn Khuất Nguyên Đình, nhưng biểu ca của nàng lòng cứng như sắt, không nhìn nàng lấy một lần.
Nước mắt rơi càng lúc càng nhiều, nàng rút khăn ra lau, chỉ chốc lát mà chiếc khăn đã ướt gần hết.
“Vãn Thiền…”