Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 149
Khuất Nguyên Đình nhẹ khép hàng mi, che giấu tất cả sự quan tâm và những dự liệu trước đó, giọng nói vẫn bình thản như thường.
“Ta không ở đây, nếu gặp việc thông thường, có thể tìm Lý Nghiệp giải quyết. Nếu chẳng may gặp nguy cấp không thể ứng phó, hãy dùng vật này liên lạc với Tân hiệu úy, nhờ hắn trợ giúp.”
Hiệu úy Tân Sung là thân tín được Doãn Văn Trân tiến cử cho Khuất Nguyên Đình, đóng quân tại nơi không xa huyện Sở Ấp.
Linh Phủ ngẫm nghĩ, việc này liên quan đến mối quan hệ cá nhân của Khuất Nguyên Đình, không tiện giao cho huyện úy Lý Nghiệp, liền nhận lấy.
Hai người đi dọc theo con đường quê một đoạn, Khuất Nguyên Đình dừng chân.
“Thời gian gấp rút, trở về huyện nha ta phải chuẩn bị xuất phát ngay. Nàng ở lại đây cần hết sức cẩn thận, đợi ta trở về.”
“Ừm…”
Linh Phủ ngừng một chút, ngước đầu nhìn hắn.
“Nguyên Đình huynh, lên đường bình an.”
Khuất Nguyên Đình gật đầu, ánh mắt không nỡ rời, sâu sắc nhìn nàng một cái, cuối cùng xoay người lên ngựa.
Ngựa hí vang, phi nước đại về phía xa, cuốn theo một làn bụi mù mịt.
Bóng dáng một người một ngựa nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt.
Linh Phủ vẫn đứng yên tại chỗ, dõi mắt nhìn về hướng Khuất Nguyên Đình rời đi, trong lòng dâng lên một nỗi bâng khuâng chính mình cũng chẳng rõ.
Hồi lâu, nàng mới xách chiếc lồng bồ câu, chậm rãi quay về thôn.
Bỗng nhiên, tiếng khóc của một nữ tử cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.
Phía trước, từ trong ruộng cao lương vọng ra tiếng khóc hoảng loạn của một nữ tử.
“Phục ca ca, đừng bỏ ta mà đi…”
“Ta biết, ta không đủ ngoan ngoãn, hay giận dỗi. Sau này ta sẽ thay đổi, huynh đừng đi mà…”
Liền sau đó là âm thanh quần áo chạm nhau vang lên trầm đục, dường như nữ tử đã ôm lấy nam tử.
Linh Phủ lúng túng đứng nguyên tại chỗ, tiến lên cũng không tiện.
Một hồi im lặng ngắn ngủi trôi qua, giọng nam lạnh lùng vang lên:
“Buông tay, ta phải đi rồi.”
Tiếng bước chân của nam tử hướng ra ngoài.
Vô tình chứng kiến cảnh giằng co của đôi nam nữ trẻ tuổi, Linh Phủ không muốn để đôi bên phát hiện, tránh thêm phần ngượng ngập, liền lẻn vào cánh đồng cao lương bên cạnh.
Qua khe hở giữa những cây cao lương, nàng thấy một nam tử mặc thanh y trường sam bước ra với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng rất nhanh đã bị nữ tử mặc y phục vàng níu lấy áo.
Khuôn mặt nữ tử lấm lem nước mắt, dáng vẻ nhếch nhác và khẩn khoản bấu víu vào chiếc áo của nam tử, như thể làm vậy sẽ khiến hắn không rời bỏ nàng.
Linh Phủ khẽ nhíu mày, nữ tử áo vàng này trông có chút quen mặt, hình như là nữ nhi nhà ai trong thôn.
“Phục ca ca, ta thật sự không thể sống thiếu huynh, ta sẽ không làm ầm ĩ nữa mà…”
Nam tử mạnh mẽ gỡ tay nữ tử khỏi áo mình.
“Ngay lúc này, ngươi đang làm ầm ĩ!”
” La Thanh Phương, ta đã nói rất rõ với ngươi, chúng ta tính tình không hợp, đừng dây dưa với ta nữa!”
Nam tử cất bước bỏ đi.
“Đứng lại!”
Nữ tử tên La Thanh Phương đột nhiên hét lớn.
“Rốt cuộc là chúng ta tính tình không hợp, hay là huynh đã thay lòng?”
La Thanh Phương cắn c.h.ặ.t môi, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt ngấn lệ tuyệt vọng nhìn Phục ca ca của nàng.
“Huynh từng dịu dàng chu đáo với ta như vậy, giờ đến nghe ta nói thêm vài câu cũng không muốn… Huynh vội vàng muốn đi, có phải là để tìm nàng ta không?”
Khuôn mặt nam tử hiện rõ vẻ chán ghét, không nói lời nào, sải bước bỏ đi.
La Thanh Phương đuổi theo, cuối cùng bị nam tử đẩy ngã xuống đất.
‘Phục ca ca’ của nàng không ngoái lại lấy một lần, sải bước chuyển thành chạy, càng lúc càng nhanh, bóng dáng nhanh chóng khuất sau khúc quanh.