Người nông phụ kia đưa qua một cuộn dây thừng, chần chừ nói:
“Đã đi gọi mấy người nam nhân rồi, chắc sẽ tới nhanh thôi.”
“Không thể chờ được.”
Linh Phủ buộc một đầu dây thật c.h.ặ.t vào cây lớn gần miệng giếng nhất, đầu kia thắt thành nút, buộc lên người mình.
“Linh Phủ cô nương, cô muốn xuống dưới? Không được đâu!”
“Nếu cô xảy ra chuyện, lý chính trong thôn sẽ l.ộ.t d.a bọn ta mất.” Mấy người nông phụ khuyên ngăn.
“Mọi người đừng lo, ta tự biết chừng mực.” Linh Phủ an ủi.
Thành giếng bên trong hẹp, nữ nhân nông thôn quanh năm lao động, sinh con đẻ cái, thể lực đều mạnh mẽ hơn các tiểu thư trong thành, nhưng di chuyển bên trong lại không dễ dàng.
Trong số những người ở đó, ngoài mấy đứa trẻ con, chỉ có nàng là dáng người nhỏ nhắn nhất.
Huống hồ nàng vốn quen thuộc với việc bơi lội, lại biết chút khinh công, trèo bám lên xuống dọc theo đá thành giếng cũng không thành vấn đề.
Buộc chắc dây thừng, nàng quay qua mấy người phụ nữ xung quanh nói:
“Một lát nữa ta xuống dưới buộc dây xong sẽ lên ngay, phiền mọi người cùng nhau kéo người lên giúp.”
Nữ nhân trong thôn đông, lại gan dạ, thấy một cô nương nhỏ nhắn như Linh Phủ còn dám làm việc này, lập tức đồng ý.
Dương nhị tẩu cẩn thận kiểm tra lại dây thừng cho nàng, sau đó mới dám để nàng xuống.
Khi Tiết Vãn Thiền chạy tới, liền thấy nửa thân trên của Linh Phủ đã hoàn toàn biến mất nơi miệng giếng.
Tiểu thư khuê các nơi cửa cao tường sâu, nào từng chứng kiến cảnh như thế này? Thân thể nàng mềm nhũn, nha hoàn vội vàng đỡ lấy.
“Nàng… nàng ấy đang làm gì vậy?” Tiết Vãn Thiền hốt hoảng hỏi.
“Bẩm tiểu thư, có lẽ là Từ cô nương đang xuống giếng cứu người.”
Tiết Vãn Thiền vô thức đưa tay che miệng, tim đập thình thịch, muốn tiến lại gần xem nhưng lại không dám bước tới.
Linh Phủ xuống tới đáy giếng, cởi dây thừng trên người mình, buộc thật c.h.ặ.t vào thắt lưng người kia.
Sau đó nàng thi triển khinh công, rất nhanh đã trèo trở lên.
Tiết Vãn Thiền thấy nàng xuất hiện trở lại, mới thở phào nhẹ nhõm, vội đưa tay vỗ n.g.ự.c mình.
Nha hoàn bên cạnh nhìn thấy, không khỏi kinh ngạc.
Là tâm phúc của Khuất phu nhân, nàng ta rất rõ quan hệ lợi hại giữa Từ cô nương và Tiết tiểu thư trước mặt.
Nhưng sao lúc này nhìn lại, Tiết tiểu thư dường như còn đang lo lắng cho Từ cô nương?
Linh Phủ vừa lên khỏi giếng, liền nói với mấy người phụ nhân:
“Mọi người kéo dây đi!”
Nàng bám vào miệng giếng, giúp điều chỉnh góc dây thừng, cố gắng không để người bên dưới va vào thành giếng.
Bảy tám người phụ nhân cùng hợp sức, rất nhanh đã kéo được người kia lên.
Tiết Vãn Thiền từ lâu đã quay lưng lại.
Nha hoàn khó hiểu:
“Tiểu thư làm vậy là vì sao?”
Tiết Vãn Thiền mặt tái nhợt:
“Ta nghe các bà v.ú trong nhà nói, người c.h.ế.t đuối trong giếng trông rất đáng sợ, đầu mặt phồng rộp nhìn không ra hình thù, ta không muốn nhìn…”
Phía sau chợt nghe có người phụ nhân reo lên: