Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 157
Mãi đến khi đã lên xe ngựa, La Thanh Phương vẫn không nói một lời. Nàng giữ c.h.ặ.t mảnh lụa trong lòng, gương mặt trắng bệch, cứ như thể đó là điểm tựa duy nhất của nàng lúc này.
Nữ tài chủ Lạc Lạc không lên chiếc “xe sang” của mình mà chui vào khoang xe của Linh Phủ cùng các nàng.
Nhìn thấy vẻ mặt ấy của La Thanh Phương, Lạc Lạc bật cười khẩy, ngồi xuống ghế đối diện.
“Ta nói, ngươi và gã nam nhân ở cửa hàng đồ gỗ ban nãy có quen biết, đúng không? Chính là kẻ ôm mèo ấy.”
La Thanh Phương giật mình ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn nàng ta.
Thấy phản ứng ấy, Lạc Lạc biết rằng mình đoán đúng.
Nàng ta nhẹ nhàng vẫy tay: “Ta cũng chỉ đoán bừa, không ngờ lại trúng.”
La Thanh Phương vội hỏi: “Ngươi… làm sao nhìn ra được?”
Lạc Lạc khẽ cười, dù tuổi nàng không lớn, nhưng đã đi khắp nơi nam bắc. Một nữ nhân có thể quản lý cơ nghiệp lớn như vậy, nhân sinh nào chưa từng gặp, trường hợp nào chưa từng trải?
Chuyện vừa rồi, nếu nàng ta mà không nhìn ra thì chẳng đáng làm thương nhân nữa.
“Ngươi bước vào tìm chúng ta, nhưng lại bắt gặp một cảnh ngoài ý muốn, giật mình làm rơi cả mảnh lụa trong tay, không phải sao?”
“Trong tiệm lúc ấy ngoài chúng ta và lão chưởng quỹ, chỉ còn cặp đôi nam nữ ấy.”
“Hành động của chúng ta chẳng có gì để ngươi ngạc nhiên, vậy nên điều khiến ngươi thất thố, nhất định là bọn họ.”
La Thanh Phương cúi đầu xuống, mím c.h.ặ.t đôi môi.
Lạc Lạc cười nhạt: “Tên nam nhân ôm mèo đó, ngươi quen biết?”
La Thanh Phương khổ sở gật đầu: “Ừm, hắn là… hắn là…”
“Hắn từng là tình nhân của ngươi.” Lạc Lạc thẳng thừng nói hộ nàng.
Đầu của La Thanh Phương cúi thấp hơn vài phần.
Lạc Lạc tò mò nói: “Ngươi tính cúi đầu tới tận sàn xe sao?”
Lạc Lạc phe phẩy tay quạt lấy gió. Đã vào cuối tháng bảy, thời tiết vẫn oi ả, trong khoang xe lại càng ngột ngạt.
Nàng ta kéo rèm cửa sổ, hét ra ngoài: “Lão nương nóng c.h.ế.t mất!”
Người trong xe có chút kinh ngạc.
Lạc Lạc như không có chuyện gì, quay đầu nói với La Thanh Phương: “Ngươi có gì mà phải ngại? Chẳng phải là tên đó tham phú phụ bần, bị mụ nữ nhân chanh chua ở tiệm đồ gỗ câu được nên đã bỏ rơi ngươi hay sao.”
Những lời thẳng thừng của Lạc Lạc khiến La Thanh Phương cúi gằm mặt.
Con mắt nàng ta cũng tinh đời quá chứ!
Linh Phủ ngước lên nhìn trần xe, thầm nghĩ vị nữ tài chủ này quả thật thẳng thắn đến mức khó tưởng.
Thương nhân thì làm việc nhanh nhẹn hơn người ở các ngành khác, điều đó nàng biết. Nhưng lời nói cũng phải trực diện đến thế này sao?
Lúc đó, bên ngoài có giọng nam nhân ôn hòa nói: “Tiểu thư, mang chút mát mẻ tới cho nàng đây.”
Lạc Lạc hừ một tiếng đáp lại.
Rèm xe khẽ nâng lên, hai mỹ nam áo trắng nở nụ cười nhu hòa. Một người đưa vào quạt tròn cùng một bình nước ướp lạnh, người kia mang vào một chậu băng đá.
Linh Phủ nhìn chậu băng trong đó còn chưa tan chảy, đôi mày khẽ động.
Không thể nào?
Lại còn chuẩn bị cả chậu băng trên xe ngựa sao?