Lạc Lạc và Vương Tuyền Xương ở lại huyện Sở Ấp vài ngày, sau khi thuận lợi giải quyết các công việc ở đây, liền chuẩn bị rời đi.
Trước khi lên đường, họ đặc biệt tổ chức một bữa tiệc để cảm tạ Linh Phủ.
Sau khi tiệc kết thúc, mấy người bất ngờ nhìn thấy La Thanh Phương đang chờ bên ngoài cửa.
La Thanh Phương hai tay nâng một tấm thêu, đứng thẳng người.
Thấy vậy, Linh Phủ hỏi:
“Thanh Phương, ngươi có ý gì đây?”
La Thanh Phương cung kính cúi người hành lễ:
“Linh Phủ tiểu thư, cảm tạ tiểu thư đã cứu ta, cho ta động lực để sống tiếp. Thanh Phương có một thỉnh cầu dám mong chấp thuận, ta muốn nói với Lạc lão bản.”
Lạc Lạc hơi ngạc nhiên, nhìn Linh Phủ một cái, rồi nói:
“Ngươi cứ nói.”
La Thanh Phương khẽ quỳ gối, thưa:
“Lạc lão bản, ta là một nữ tử quê mùa, không biết chữ, cũng chẳng có kiến thức, chỉ có đôi tay này có thể làm ra chút nữ công.”
“Trước khi gặp ngài, ta không biết, hóa ra nữ nhân cũng có thể sống như mặt trời rực rỡ, cũng có thể như gió mà tự do.”
Nàng mặt đỏ bừng, dường như phải dùng hết can đảm mới nói ra những lời này:
“Thấy cách sống của ngài, ta không muốn ở lại ngôi làng, suốt đời chỉ quanh quẩn trong vài chục dặm đất. Ta xin Lạc lão bản, cho ta đi theo ngài, dù là làm nô tỳ, ta cũng muốn thấy một lần thế giới bao la này!”
Giờ đây, không chỉ Lạc Lạc mà cả Linh Phủ cũng bất ngờ.
Không ai ngờ La Thanh Phương hôm nay lại nói ra những lời như thế này, thẳng thắn, táo bạo, không hề sợ hãi!
Đó là một khía cạnh nàng chưa từng thấy.
Lạc Lạc thu lại vẻ ngạc nhiên trong mắt, bước đến trước mặt La Thanh Phương, cầm lấy tấm thêu.
Đó là một chiếc khăn quàng thêu tinh xảo, một con phượng hoàng vươn cổ giang cánh, bay giữa những khóm mẫu đơn đang nở rộ.
Lạc Lạc dùng đầu ngón tay vuốt qua hoa văn:
“Phượng xuyên mẫu đơn, là điềm lành tươi sáng.”
Nàng ngẩng mắt nhìn nữ tử trước mặt, đôi mắt hơi ươn ướt ấy ánh lên một sự dũng cảm không chút do dự.
Không hiểu sao, điều đó khiến nàng nhớ đến cảnh mười năm trước, khi một nữ nhi hèn mọn đứng trước gia chủ Lạc gia, dõng dạc tuyên bố sẽ chấn hưng gia tộc.
Cũng là sự yếu ớt ấy, cũng là dũng khí ấy.
“Được!”
Một chữ định đoạt, một giọt lệ rơi xuống tấm khăn thêu.
—
Ngày hôm sau, Linh Phủ dẫn theo A Vân đưa tiễn Lạc Lạc và Vương Tuyền Xương.
Xe ngựa chưa đi được bao xa, một bóng người lôi thôi lếch thếch chạy theo chiếc xe ngựa xa hoa của Lạc Lạc, vừa chạy vừa hét lớn:
“Lạc lão bản! Lạc lão bản! Ngài không thể bỏ rơi ta được!”
La Thanh Phương đang ngồi cùng xe với Lạc Lạc nghe thấy tiếng, liền sững sờ, sau đó nhìn sang Lạc Lạc.
Lạc Lạc chỉ dựa đầu vào tay, dáng vẻ nhàn nhã nằm nghiêng, mắt cũng chẳng buồn mở.
“Mở rèm nhìn xem.” Lạc Lạc nhàn nhạt nói.
La Thanh Phương nghe lời vén rèm lên, liền thấy Tôn Hoài Phúc thở hồng hộc chạy theo xe, tà áo dài cũng xộc xệch, trông như c.h.ó nhà có tang.
“Vì ngươi mà ta bị Đặng gia đuổi ra ngoài, họ còn nói sẽ trục xuất ta khỏi nơi này. Lạc lão bản, ngài mang ta đi với! Ta rất hiểu chuyện, sẽ biết điều mà!”
“Chậc…” Lạc Lạc bật cười thành tiếng.