Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 160
“Ngươi quản nàng ta ngốc hay không làm gì.” Một đại hán đối diện nhìn Linh Phủ, nói: “Kiếm, giao ra đây!”
Linh Phủ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, tháo thanh kiếm bên hông, ném xuống đất.
Đại hán nhìn dung nhan thanh lệ thoát tục dưới ánh đèn của nàng, cười lạnh lùng: “Dễ dàng như vậy? Chẳng lẽ trên người ngươi còn giấu thứ gì, để ta tìm xem.”
Hắn giơ tay định sấn đến chỗ nàng.
“Hừ.” Linh Phủ khẽ cười lạnh, “Đồ vô dụng.”
Giọng nói không lớn, ngữ điệu lạnh nhạt.
“Ngươi nói gì?” Đại hán trợn mắt giận dữ.
Ánh mắt Linh Phủ lạnh lùng, ngón tay thon dài quét qua đám người đang có mặt: “Ta đã một mình đến đây, một đám nam nhân đông thế này, còn sợ một nữ tử tay không tấc sắt như ta. Vì vậy, ta nói các ngươi đều là đồ vô dụng.”
“Ngươi!” Đại hán phẫn nộ, định ra tay.
Từ trong cửa sảnh hoa có người bước ra: “Dừng tay.”
Linh Phủ ngẩng đầu liếc nhìn.
Dưới ánh đèn, một lão nhân gầy gò hiện thân, mặc quần lụa hoa văn, đi giày tơ lụa, chính là đại quản sự của phủ Thích sử Tống Châu – Tào Phụng Lâm, người mà nàng đã không gặp suốt mấy tháng nay.
Mấy đại hán thấy vậy, đều im lặng ngừng lại.
Sắc mặt Linh Phủ vẫn thản nhiên, tựa như đã đoán được từ trước.
Tào Phụng Lâm nhìn bóng dáng thướt tha của nàng, nghĩ đến những ngày đêm dằn vặt suốt ba tháng qua, cười hề hề: “Từ tiểu thư, không ngờ lại được gặp nàng, mạnh giỏi chứ?”
“Ta muốn biết mẫu thân ta đâu?” Linh Phủ lạnh lùng hỏi.
Tào Phụng Lâm tâm tình thoải mái: “Vào đây.”
Linh Phủ bước lên bậc thang, mấy đại hán theo sau, giữ khoảng cách không xa không gần.
Vào đến sảnh hoa, Linh Phủ thấy rượu t.hịt bày biện đầy đủ, thậm chí còn có vài đồng tử và nha hoàn đứng bên.
Tào Phụng Lâm ngồi giữa chiếc tháp gấm, vẫy tay với Linh Phủ: “Lại đây, ngồi chỗ này.”
“Mẫu thân ta đâu?”
Tào Phụng Lâm nhìn khuôn mặt nàng lạnh lẽo như sương giá, trong lòng dấy lên niềm phấn khích.
Hắn vốn nằm liệt giường suốt ba tháng qua, hận Khuất Nguyên Đình và Từ Linh Phủ đến tận xương tủy, thề rằng có một ngày nhất định sẽ trả lại gấp bội nỗi nhục ngày xưa.
Nhưng Khuất Nguyên Đình, thân là huyện lệnh đại nhân của Sở Ấp, hành sự cẩn trọng, không chỉ liên tiếp đánh bại Phan gia và Tưởng Đồng Phạm, mà còn gây tiếng vang khi đối phó quân Hồi Hột, khiến ngay cả Thích sử Tống Châu cũng khó mà động đến hắn. Tào Phụng Lâm dĩ nhiên chẳng thể làm gì được.
Nhưng mối thù này nếu không trả, ngọn lửa tà khí trong lòng hắn cứ bùng cháy không thôi. Vì vậy, khi nghe tin Khuất Nguyên Đình đến phủ Hà Nam, hắn lập tức dẫn người đến Sở Ấp.
Không động được đến Khuất Nguyên Đình, chẳng lẽ không động được đến Từ Linh Phủ?
Hắn nhanh chóng vạch ra kế hoạch cụ thể. Đối phó với nữ nhân, hắn có đủ thủ đoạn. Hắn chắc chắn rằng, chỉ cần Từ Linh Phủ rơi vào tay mình, nàng nhất định sống không bằng chết!
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng Khuất Nguyên Đình sẽ phải đối mặt khi trở về, hắn không khỏi khoái chí.
Như vậy, cả hai người bọn họ đều bị hắn trả thù. Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy thật hả hê!
Giờ phút này, nhìn Từ Linh Phủ ngoan ngoãn đến một mình, tựa như con thỏ trắng rơi vào bầy sói, tinh thần Tào Phụng Lâm phấn chấn hẳn.
Hắn vỗ tay một cái, từ sau tấm rèm, một đại hán lôi ra một người.
Linh Phủ vừa nhìn, tim nàng bỗng chốc thắt lại.
Cù thị bị trói cả tay chân, miệng bị nhét đồ, bị người ta xách lên như xách gà con.
Tóc bà xõa tung, ánh mắt đầy kinh hoàng, đặc biệt khi nhìn thấy Linh Phủ thì càng hoảng sợ tột độ, không ngừng lắc đầu, nước mắt giàn giụa.