Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 161
Tào Phụng Lâm hét lên một tiếng chói tai, mắt mũi đau rát như bị lửa thiêu, trong mắt toàn là sắc đỏ máu.
Những đại hán thấy đầu Tào Phụng Lâm bị một chiếc vò sứ lớn nện mạnh, lại còn bị cả đầu nước canh nóng rưới xuống, lập tức định nhào lên bắt nàng.
“Đừng ai động đậy!”
Giọng thiếu nữ lạnh lùng, rõ ràng vang lên trong tai từng người.
Một mảnh sứ sắc nhọn đang dí sát vào cổ họng Tào Phụng Lâm.
Một tên đại hán còn định tiến lên phía trước.
“Xoẹt”
Thiếu nữ dùng lực nhấn tay xuống, một dòng m.á.u lập tức rỉ ra.
Tào Phụng Lâm hét lên “A” một tiếng đầy đau đớn.
“Ai dám động thêm một bước, ta cam đoan nơi này sẽ biến thành một hang máu!”
Đám đại hán làm thuê cho Tào Phụng Lâm, thấy cảnh này đều không dám manh động.
Linh Phủ nhìn Tào Phụng Lâm, lạnh lùng nói: “Đứng dậy.”
Tào Phụng Lâm run rẩy đưa tay, lảo đảo đứng lên.
Hắn vốn ngông cuồng cả nửa đời người, quen thói cáo mượn oai hùm, tác oai tác quái, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một quản sự trong phủ, chưa từng bị người khác uy h.i.ế.p đến như vậy.
Sợ c.h.ế.t như hắn, lập tức van xin: “Đứng… ta đứng, ngươi đừng kích động.”
Linh Phủ một tay giữ c.h.ặ.t cổ hắn, tay kia dí mảnh sứ sắc vào da thịt, hướng về phía đám đại hán: “Mang kiếm của ta lại đây!”
Đám đại hán do dự.
Linh Phủ ấn mạnh tay vào cổ Tào Phụng Lâm thêm chút nữa, m.á.u chảy ra càng nhiều, Tào Phụng Lâm lập tức hét lên như lợn bị chọc tiết: “Nghe lời nàng! Nghe lời nàng hết!”
Một tên đại hán mang kiếm của Linh Phủ đến, đứng cách nàng bảy tám bước, đặt kiếm xuống đất, rồi đẩy về phía trước.
Linh Phủ nhanh nhẹn dùng mũi chân hất lên, tay cầm chắc thanh kiếm dài, lại kề sát vào cổ Tào Phụng Lâm.
“Bảo bọn chúng tránh ra.”
Tào Phụng Lâm nghiến răng: “Tất cả… tránh ra.”
Linh Phủ giữ c.h.ặ.t hắn đi đến bên cửa, đá cửa mở ra. Đám đại hán tuy không dám lao lên nhưng vẫn theo sát phía sau.
“Ngươi đi đi… Ta sẽ bảo bọn họ không đuổi theo.”
Tào Phụng Lâm gần như nghiến răng nói ra những lời này, trong lòng hận đến ngứa răng, nhưng cũng sợ thiếu nữ run tay làm mất mạng hắn.
“Chúng ta cùng đi.” Thiếu nữ mỉm cười, “Tào quản sự ngàn phương vạn kế, không ngại đường xa tìm ta, đương nhiên phải để ngươi được như ý nguyện.”
Tào Phụng Lâm nghe vậy, lông tơ dựng đứng, trong lòng bỗng có dự cảm chẳng lành.
Nhưng lúc này, hắn cũng không thể quá yếu thế, nên cười lạnh: “Từ đây đến huyện thành còn hơn hai mươi dặm, ngươi chỉ là một nữ tử, liệu có sức áp giải ta đi đâu?”
Hắn không nói rõ, nhưng ý tứ rất minh bạch: nếu trên đường có chút sơ hở, đám đại hán này lập tức sẽ xông lên.
Linh Phủ ừ một tiếng: “Ngươi nói đúng, vì vậy…”
Tay trái nàng nhanh như chớp, mạnh mẽ bẻ trật khớp cánh tay của Tào Phụng Lâm.
Hắn hét lên thảm thiết, cánh tay lập tức rũ xuống mềm nhũn.
Linh Phủ không thèm liếc nhìn cánh tay bị nàng bẻ trật khớp của hắn: “Ta nhát gan, nếu ngươi còn dọa ta, cánh tay kia cũng sẽ không còn đâu.”
“Ngươi…”
Tào Phụng Lâm đau đến mức nét mặt co rúm lại, hắn không ngờ nữ tử nhìn có vẻ yểu điệu này lại ra tay dứt khoát như thế!
Vừa nói chuyện, hai người đã rời khỏi trang trại.
Bên ngoài tối đen như mực, Tào Phụng Lâm nghĩ rằng Linh Phủ sẽ áp giải hắn đi trong đêm, như vậy đám đại hán có thể nhân lúc trời tối phục kích giải cứu.
Ai ngờ, Linh Phủ lùi về phía một gốc cây lớn rồi dừng lại, không đi nữa.
Nàng ngồi tựa lưng vào cây, tay vẫn nắm c.h.ặ.t thanh kiếm.
Tào Phụng Lâm bị nàng kéo, buộc phải quỳ xuống đất.
Hắn có chút ngơ ngác, không hiểu nàng định làm gì.
Đám đại hán cũng không rõ ý đồ của nàng, một tên đẩy vai đồng bọn: “Nàng cứ ngồi thế này, lát nữa không phải sẽ ngủ quên sao?”