Site icon TruyenVnFull

Vũ Lăng Xuân Thiếu – Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 163

Không thể không nói, người tập võ quả nhiên không giống người thường.

Linh Phủ dù là một nữ tử yếu đuối, nhưng nhờ ngày ngày rèn luyện công pháp, nội lực cũng khác hẳn người thường. Một tiếng quát lớn của nàng khiến khung cảnh đang hỗn loạn bỗng yên tĩnh trong chốc lát.

Trong đám đông, không ít người nhận ra nàng. Họ biết nàng là vị tư hộ tá không danh không phận của huyện thành Sở Ấp, quyền lực thậm chí còn lớn hơn cả quan chức chính quy, nên ai nấy đều thu liễm khí thế.

Ánh mắt nghiêm nghị của Linh Phủ quét qua từng người.

“Quân phiến loạn ở Từ Châu đã gây ra vô số tổn thất cho dân lành các huyện trên đường đi. Nhà cửa, ruộng vườn đều bị hủy hoại.”

“Huyện nha đã ra lệnh, từ hôm nay bất kỳ ai cũng không được tự ý rời thành. Các ngươi làm loạn như thế này là muốn tự tìm đường chết, hay đang cố ý gây rối, làm lung lay lòng dân trong thành?”

Dưới ánh mắt uy nghiêm của Linh Phủ, khí thế của những kẻ gây rối bị áp chế, nhất thời không ai dám lên tiếng.

Đúng lúc này, trong đám đông vang lên một tiếng hừ lạnh: “Đừng có dùng giọng điệu đó để áp chế chúng ta. Ta không ở đây chờ chết. Mau thả ta ra ngoài thành!”

Linh Phủ nghe giọng quen tai, quay đầu nhìn, hóa ra là mẹ con Từ Linh Kiều và Vệ thị.

Từ Linh Kiều ăn vận rực rỡ, dáng vẻ của một phụ nhân.

Đã lâu không gặp, nàng ta đã thoát khỏi vẻ non nớt của thiếu nữ, thay vào đó là khí chất của một phụ nhân thành thục, nhưng khóe mắt, chân mày lại lộ rõ sự toan tính và cay nghiệt.

“Thì ra là ngươi.” Linh Phủ lạnh nhạt.

Từ Linh Kiều hất cằm: “Là ta. Ta muốn trở về phu gia. Các ngươi lấy quyền gì mà ngăn cản ta?”

Phu gia của Từ Linh Kiều, Bào viên ngoại, ở huyện lân cận. Đây cũng là kết quả của sự tính toán kỹ lưỡng từ trước của Vệ thị.

Nhà Từ Bá Hưng mang tiếng xấu ở Sở Ấp. Người dân bình thường còn biết nhà họ không được huyện nha coi trọng, huống hồ gì là các gia đình giàu có, quyền quý hơn?

Nếu Từ Linh Kiều muốn lấy được một người trượng phu giàu có, nàng ta chỉ có thể tìm kiếm ở nơi khác, tránh khỏi sự kìm kẹp của Khuất Nguyên Đình và những người cùng phe.

Lần này, Từ Linh Kiều về nhà mẹ đẻ, không ngờ lại bị chặn đường không cho trở lại.

Linh Phủ liếc mắt nhìn mẹ con họ: “Muốn về phu gia thì đợi đến khi mọi thứ ổn định. Đến lúc đó, tự nhiên sẽ không ai cản ngươi.”

Vệ thị bước lên một bước, lớn tiếng quát tháo:

“Các ngươi nói không cho ra khỏi thành là không được ra ngoài sao? Dựa vào cái gì?”

“Loạn binh đã đến ngoài thành chưa? Ta thấy các ngươi chỉ đang hù dọa, cố ý làm khó người khác!”

Đám đông vốn đã yên tĩnh, dưới sự kích động của mẹ con Vệ thị, lại bắt đầu xôn xao.

Trong lòng Vệ thị càng thêm nóng ruột.

Từ Linh Kiều về Bào gia chưa được bao lâu. Dù Bào viên ngoại tham luyến vẻ đẹp mới mẻ, đang say mê nàng ta, nhưng Từ Linh Kiều vẫn chưa có chỗ đứng vững chắc.

Các tiểu thiếp khác của Bào viên ngoại không phải là những kẻ dễ dàng buông tha. Chúng liên kết lại để đối phó với Từ Linh Kiều, khiến nàng ta nhiều lần chịu thiệt thòi mà không dám lên tiếng.

Lần này về Sở Ấp là để cầu cứu mẫu thân, nhưng không ngờ lại bị cản đường thế này.

Vệ thị không dám để Từ Linh Kiều nấn ná ở đây quá lâu. Ở Bào gia, nàng ta đã chẳng có chỗ đứng, nếu bị kẹt lại mười ngày nửa tháng, không biết nhà cửa bên ấy sẽ ra sao.

Giờ đây, ai cũng nói Từ Châu có loạn binh, nhưng có mấy ai tận mắt nhìn thấy?

Biết đâu bọn phiến quân chẳng hề đi qua Sở Ấp.

Exit mobile version