“Tiết tiểu thư?”
Tiết Vãn Thiền nghe tiếng liền quay đầu lại: “Linh Phủ muội muội!”
Linh Phủ bước nhanh tới: “Ngươi sao lại từ nội nha đi ra? Hiện tại phía trước loạn lắm.”
Lời sau nàng không nói ra, tin rằng Tiết Vãn Thiền có thể hiểu được.
Là thân nhân của Huyện lệnh đại nhân, nàng nên ngoan ngoãn ở lại trong nội nha, nếu không lúc này chẳng ai còn sức mà chăm sóc cho một vị tiểu thư kiều diễm như nàng.
Sắc mặt Tiết Vãn Thiền thoáng biến đổi, nói với Linh Phủ: “Ta ở trong nội nha, chẳng biết tình hình bên ngoài thế nào, chỉ biết loạn quân đã đến đây rồi.”
“Trong tình cảnh như vậy, ta làm sao có thể ngồi yên? Tất nhiên phải ra xem có thể làm được gì.”
Linh Phủ khẽ nhíu mày, thành ý và năng lực của Tiết Vãn Thiền không cần bàn tới, nhưng nàng đẹp như vậy, lại có thân phận thế này, mà tiền nha thì đủ loại người hỗn tạp, nếu xảy ra chuyện gì, nàng biết ăn nói thế nào với Khuất phu nhân?
Hiện tại cũng không có người để bảo vệ nàng ấy.
Nhìn thấy sự khó xử của Linh Phủ, Tiết Vãn Thiền nói: “Linh Phủ muội muội, ngươi đừng nghĩ ta được nuôi trong khuê phòng là chẳng biết làm gì, ta có thể làm rất nhiều việc.”
“Hơn nữa, nơi này là lãnh địa của biểu ca, biểu ca không có ở đây, ta đương nhiên phải thay huynh ấy trông coi.”
Lời này khiến Linh Phủ không thể phản bác.
Nàng suy nghĩ một lát rồi nói: “Tiết tiểu thư, ngươi muốn giúp đỡ thì tấm lòng là tốt. Nhưng tiền nha hiện tại người lộn xộn, từ trên xuống dưới chẳng ai biết ngươi, ngươi sẽ làm việc thế nào?”
Tiết Vãn Thiền nhất thời nghẹn lời.
Linh Phủ còn trăm việc chờ đợi phía sau, đương nhiên không rảnh mà trì hoãn ở đây, liền cất bước đi tiếp.
Tiết Vãn Thiền liền đi theo bên cạnh nàng: “Vậy ngươi sắp xếp cho ta, ta nghe lời ngươi, được không?”
Đường đường là một tiểu thư, lại hạ mình như vậy, Linh Phủ cũng không tiện từ chối.
Vừa bước vào viện lớn, một mùi hôi thối cực kỳ khó ngửi liền xộc vào mũi, đó là mùi hỗn hợp của m.á.u tanh, mồ hôi, thức ăn thiu và thuốc men.
Tiết Vãn Thiền theo phản xạ che mũi lại.
Linh Phủ quay đầu nhìn nàng một cái: “Ngươi thật sự có thể chứ?”
Gương mặt xinh đẹp của Tiết Vãn Thiền lúc này nhăn lại, khó khăn lắm mới không nôn ra.
Nàng gật đầu với Linh Phủ, nghiến răng nói: “Có thể.”
Linh Phủ: “Những người bị thương này đều là tráng đinh giữ thành bị thương đêm qua, Tiết tiểu thư đừng làm ra hành động vừa rồi nữa, nếu không sẽ tổn thương lòng người.”
“Được!”
Tiết Vãn Thiền mím c.h.ặ.t môi, nàng không tin những gì Linh Phủ làm được, nàng lại không làm được! Không thể nhận thua!
Thấy nàng ta quyết tâm như vậy, Linh Phủ gọi A Vân: “Tiết tiểu thư cũng muốn góp sức, ngươi sắp xếp cho nàng đi.”
A Vân nhìn Tiết Vãn Thiền đi sau Linh Phủ, có chút không chắc chắn nhìn Linh Phủ.
Vị tiểu thư này có thể làm những việc này sao? Nàng có thể không chê bẩn, không sợ mệt ư?
Đã từng là một quan gia tiểu thư, A Vân quá hiểu điểm khó chấp nhận của những người như Tiết Vãn Thiền.
Nếu không phải bản thân từng bị ép cùng các quan tỳ khác trải qua cảnh bị giam giữ và lao dịch, liên tục phá vỡ cực hạn của mình, thì A Vân cũng không thể chịu nổi mùi hôi thối và hoàn cảnh như thế này.
Nàng ta là bị buộc phải rèn luyện mà thành, nhưng Tiết Vãn Thiền thì làm sao lại thế?
Linh Phủ dặn dò A Vân:
“Ngươi và đội nữ binh của ngươi hãy giúp trông nom một chút.”
Tiết Vãn Thiền nhận từ tay An Nhi một chiếc khăn, lập tức che kín mặt: