Nội nha.
Một gia nhân đến bên ngoài thủy lang, khẽ nói gì đó với Lam Nhi rồi lui đi.
Lam Nhi lặng một lúc, sau đó xoay người đến bên cạnh Tiết Vãn Thiền.
“Biểu ca lại đến Đôn Nghĩa Phường, phải không?” Ánh mắt của Tiết Vãn Thiền khẽ dừng trên mặt nước gần đó, thoáng hiện nét u sầu.
“Phải ạ.” Lam Nhi nhẹ nhàng đáp.
Trong thủy lang chỉ nghe thấy một tiếng thở dài khẽ khàng, kế đó Tiết Vãn Thiền đứng dậy: “Chúng ta cũng đi một chuyến đến Đôn Nghĩa Phường.”
“Tiểu thư…” Lam Nhi do dự gọi một tiếng, “Giờ này đi có thích hợp không?”
“Nàng ấy bao ngày rồi vẫn chưa tỉnh, e rằng tình hình rất không ổn. Là bằng hữu quen biết, ta sao có thể không đến thăm một lần?” Tiết Vãn Thiền nói.
Lam Nhi gật đầu: “Tiểu thư nói phải. Chúng ta đi thăm cũng tiện thể gặp biểu công tử.” Dứt lời, nàng ta thoáng lo lắng nhìn Tiết Vãn Thiền, “Mấy ngày nay tiểu thư hầu như không gặp được biểu công tử, đừng nói chi đến chuyện trò.”
Tiết Vãn Thiền nhìn Lam Nhi, nghiêm giọng: “Nhớ kỹ, chúng ta là đến thăm bệnh nhân, ngươi tuyệt đối không được nảy sinh ý nghĩ khác. Biểu ca hiện tại có tâm trạng thế nào, ngươi và ta chưa chắc đã hiểu thấu, đừng làm gì gây ra điều khó chịu lúc này.”
Lam Nhi vội cúi đầu: “Tiểu thư dạy phải.”
—
Xe ngựa dừng lại trước cửa Từ gia ở Đôn Nghĩa Phường, Lam Nhi bước tới gõ cửa.
Điền bà tử ra mở cửa, có chút ngạc nhiên. Bà ở trong nội nha mấy ngày nay cùng Cù thị, nên tự nhiên cũng nhận ra chủ tớ Tiết Vãn Thiền.
Biết họ đến thăm Linh Phủ, Điền bà tử vội mời hai người vào.
Cù thị biết được ý định của họ, liền dẫn họ đến phòng Linh Phủ.
“Nàng tỉnh lại đi, Linh Phủ, ông trời ơi… sao ngài không để nàng tỉnh lại? Ta lấy tuổi thọ sau này của ta đổi cho nàng, xin ngài hãy để nàng tỉnh lại đi!”
Đi tới trước cửa phòng, Tiết Vãn Thiền hoàn toàn sững sờ!
Đây là biểu ca của nàng, Khuất Nguyên Đình sao?
Nàng đứng c.h.ế.t lặng ở ngưỡng cửa, nhìn biểu ca với dáng vẻ tiều tụy, râu ria lởm chởm, đôi mắt đỏ hoe, nắm c.h.ặ.t tay thiếu nữ, miệng thì thầm gọi tên nàng ấy hết lần này đến lần khác.
Tiết Vãn Thiền loạng choạng, vô thức vịn vào khung cửa.
Trong ký ức của nàng, biểu ca là người không thể bị đánh bại, không thể bị bẻ gãy, một thân ngạo cốt chưa từng vì bất kỳ điều gì mà cầu xin.
Nhưng nàng vừa nghe rõ ràng, lời của biểu ca mang theo nỗi bất lực mà nàng chưa từng thấy, thậm chí không tiếc tổn hao tuổi thọ để đổi lấy sự tỉnh lại của Linh Phủ!
Trong lòng biểu ca, Linh Phủ còn quý hơn cả tính mạng của hắn sao?
Khoảnh khắc này, nàng hoàn toàn mất đi can đảm để thăm hỏi.
Mãi lâu sau, Tiết Vãn Thiền mới lấy lại được suy nghĩ, khẽ gõ cửa, chậm rãi bước vào.
“Biểu ca.”
Nàng đứng lại cách giường vài bước chân.
Khuất Nguyên Đình chậm rãi quay đầu, giọng nói khàn khàn: “Biểu muội đến rồi.”
Vỏn vẹn bốn chữ, Tiết Vãn Thiền nhạy cảm nhận ra sự thờ ơ trong lời nói của hắn.
Nàng đến hay không, vì sao đến, hắn hoàn toàn không để tâm.
Những lời đã chuẩn bị đầy bụng, giờ cũng không biết nên nói gì.
Một cảm giác bất lực mơ hồ trào dâng trong lòng, nàng tiến lên nhìn Linh Phủ vẫn đang hôn mê, rồi lại nhìn Khuất Nguyên Đình tiều tụy vì nàng ấy, hồi lâu, chỉ nói được một câu: “Linh Phủ muội là người tốt, nhất định trời xanh có mắt, nàng sẽ tỉnh lại thôi.”
“Ừm.”