Site icon TruyenVnFull

Vũ Lăng Xuân Thiếu – Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 18

Nhiều dân chúng đổ xô kéo đến, nhà nào còn khả năng gom được chút tiền để mua gạo đều không bỏ lỡ.

Nhưng Từ Linh Phủ phát hiện, vẫn có người không thể kham nổi khoản chi này.

Ngoài rìa đám đông, một ông lão đã gần đất xa trời, tay nắm c.h.ặ.t một chiếc túi vải, bước chân run rẩy lẫn trong dòng người.

Ông tóc bạc phơ, thân hình gầy gò, đôi mắt mờ đục, vô hồn nhìn những cái đầu chen chúc. Ông không tiến lên mua gạo, chỉ bất lực dõi theo các thương nhân lần lượt đổ gạo vào túi của người mua.

Khuất Nguyên Đình thấy được ánh mắt của Linh Phủ, liền khẽ gật đầu đồng tình.

Từ Linh Phủ vòng qua đám đông, tiến đến bên ông lão, khẽ hỏi:

“Lão trượng, ngài muốn mua gạo phải không?”

Đôi môi khô nứt của ông lão mấp máy, bàn tay run run đưa lên chiếc túi vải, thì thào:

“Không đủ… vẫn là không đủ…”

Từ Linh Phủ nhẹ giọng hỏi:

“Là vì bạc không đủ sao?”

Đôi mắt mờ đục của ông lão chậm rãi chuyển sang nhìn Linh Phủ. Giọng ông cũng chậm rãi và khàn khàn:

“Đứa nhỏ à, sao gạo giờ lại đắt như vậy? Lão phu còn nhớ năm ta bảy mươi tuổi, lúc Hoàng thượng đại xá thiên hạ, một đấu gạo chỉ mười hai văn tiền thôi, mười hai văn tiền đó…”

Trong giọng nói run rẩy và thở dài của ông lão, ẩn chứa một nỗi nhớ nhung dịu dàng nhưng cũng xót xa với một thời đại huy hoàng đã qua.

Khuất Nguyên Đình đi theo, nhìn thấy trong túi vải của ông lão chỉ có vài chục đồng tiền, lòng không khỏi nhói đau.

“Dám hỏi lão trượng năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

“Lão phu đã tám mươi hai.”

Khuất Nguyên Đình lại hỏi:

“Ngài tuổi cao như vậy, sao không để con cháu trong nhà ra ngoài mua đồ? Hay bọn chúng không nghe lời?”

Ông lão lắc đầu, thở dài, để lộ hàm răng trơ trọi, chỉ còn vài chiếc lưa thưa:

“Con trai ta nhiều năm trước mắc bệnh qua đời, chỉ để lại một đứa cháu. Nhưng khi chiến loạn xảy ra, nó bị quân phản loạn bắt đi làm lính… từ đó không có tin tức. Hẳn giờ nó đã thành bộ xương vô danh nơi nào rồi.”

Nghe những lời này, Từ Linh Phủ không khỏi đau lòng.

Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đã là bi kịch nhân gian, mà người đầu bạc lại cô độc không nơi nương tựa, nghèo đến mức không đủ tiền mua gạo…

Thế đạo này, quả thực tàn nhẫn vô cùng.

Khuất Nguyên Đình đỡ lấy cánh tay run rẩy của ông lão, hơi nâng cao giọng vì sợ ông không nghe rõ:

“Lão trượng, ngài đã tám mươi hai tuổi. Theo lệnh đại xá của tiên hoàng, người tám mươi tuổi trở lên được ban hai thạch gạo, năm đoạn vải lụa, còn được cấp một người hầu cận. Ngài không nhận được những khoản ban thưởng này sao?”

Ở thời cổ, tuổi thọ trung bình không cao, nên các triều đại đều có chính sách ưu đãi dành cho người cao tuổi. Đại Tuyên triều cũng không ngoại lệ.

Nhưng ông lão chỉ buồn bã lắc đầu:

“Ngày nay, còn ai ban phát những thứ ấy nữa đâu…”

Khuất Nguyên Đình ôn tồn đáp:

“Có, có chứ! Lão trượng, ta là tân nhiệm huyện lệnh của huyện Sở Ấp. Mời ngài theo ta về nha môn, ta sẽ thay ngài lo liệu bổ sung các khoản ban thưởng ấy.”

Ông lão chậm rãi quay sang nhìn Khuất Nguyên Đình, trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc:

Exit mobile version