Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 19
“Ngươi ở đất Sở Ấp này lâu hơn ta, hiểu rõ tình hình nơi đây hơn. Ta hy vọng ngươi lập tức triệu tập lý chính, phương chính, bảo họ mỗi người chọn ra khoảng năm sáu mươi hảo hán ngay thẳng và đáng tin cậy, sáng sớm mai đến huyện nha báo danh chờ lệnh của ta. Nhớ kỹ, nhất định phải là những người ngay thẳng và có thể dùng được!”
Khuất Nguyên Đình nhấn mạnh lại một lần nữa.
Lý chủ bộ trong lòng suy nghĩ: Lại có chuyện lớn gì đây!
Hắn lập tức đáp: “Huyện lệnh đại nhân yên tâm, ta nhất định làm tốt.”
Nói rồi, hắn quay người đi ngay. Chưa kịp ra tới cửa thì đã thấy Tưởng huyện thừa bước vào. Ánh mắt Tưởng huyện thừa như vô tình mà hữu ý lướt qua Từ Linh Phủ và Khuất Nguyên Đình: “Chủ bộ muốn ra ngoài sao?”
“Phải.”
Lý chủ bộ chỉ cúi mình thi lễ sơ sài, sau đó sải bước rời đi. Tưởng huyện thừa nhìn theo bóng lưng hắn, dường như đang cân nhắc điều gì.
“Tưởng huyện thừa,” Khuất Nguyên Đình trầm giọng cắt ngang suy nghĩ của y.
Tưởng huyện thừa tiến đến gần Khuất Nguyên Đình: “Huyện lệnh đại nhân, hôm nay trên phố đã có gạo lương ổn định cung ứng, giá cả một đấu là khoảng một ngàn văn.”
Khuất Nguyên Đình nhíu mày: “Tưởng huyện thừa quả nhiên tài giỏi, chỉ qua một đêm đã khiến các thương lái nghĩ cách giải quyết vấn đề.”
Biết rõ Khuất Nguyên Đình đang mỉa mai mình, nhưng Tưởng huyện thừa vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như thường.
“Hạ quan cũng không ngờ đám thương lái này lại gian xảo đến thế. Rõ ràng có hàng trong tay, vậy mà vẫn tích trữ để đầu cơ. Xem ra bình thường ta đối nhân xử thế vẫn còn quá mềm mỏng.”
Linh Phủ nghe vậy không khỏi bĩu môi: Ngươi mà mềm mỏng thì e là huyện Sở Ấp này chẳng còn người nào dám làm ác!
Khuất Nguyên Đình liếc nhìn y: “Ngươi tới tìm ta có chuyện gì?”
Tưởng huyện thừa đáp: “Nghe nói huyện lệnh đại nhân đã bảo Phí hiệu úy dẫn người kiểm kê danh sách hộ tịch?”
“Phải, ngươi đến đúng lúc.” Khuất Nguyên Đình nói, “Tưởng huyện thừa từ lâu đã thay mặt lo liệu mọi việc trong huyện nha, từ binh pháp, sĩ công đến hộ tịch, kho lẫm. Có thể nói ngươi là người thông thạo nhất sáu phòng sự vụ. Ta mới nhậm chức, cần gấp tư liệu để nắm rõ tình hình trong huyện. Mong Tưởng huyện thừa dẫn người nhanh chóng trình lên danh sách các phòng để ta sớm vào việc.”
“Huyện lệnh đại nhân vừa đến hai ngày đã chăm chỉ như vậy, thật khiến ta hổ thẹn.” Tưởng huyện thừa nói, giọng điệu không khỏi mang ý giễu cợt, “Đáng lẽ ‘tam tiếp’ phải được chuẩn bị chu đáo, nhưng thuộc hạ vẫn chưa sắp xếp ổn thỏa, chi bằng để ta bù đắp bằng cách tổ chức nghi lễ.”
Y nói chậm rãi: “Theo lệ cũ, ngày thứ hai sau khi huyện lệnh nhậm chức phải tổ chức lễ tế Thành Hoàng. Nhưng vì nơi đây bị quân phản loạn quấy phá nhiều năm, nhiều việc đã lụi bại. Theo ta thấy, ngày mai lại là ngày rằm, là ngày tốt, chi bằng mời huyện lệnh đại nhân chủ trì lễ tế, cũng để dân chúng toàn huyện chiêm ngưỡng uy nghi của quan trên.”
“Đa tạ Tưởng huyện thừa lo nghĩ.” Khuất Nguyên Đình khẽ nâng giọng, “Theo ta thấy, việc cấp bách nhất hiện nay vẫn là lương thực cho dân chúng. Chuyện lễ tế có thể tạm hoãn.”
Hắn nhìn Tưởng huyện thừa một cách hờ hững: “Nếu Tưởng huyện thừa đã có lòng, chi bằng mau chóng nộp lên danh sách các phòng. Đó mới là sự ủng hộ lớn nhất dành cho ta.”
“Vậy thì theo ý huyện lệnh đại nhân.”
Tưởng huyện thừa va phải một cú đòn mềm mà không hề tỏ ra giận. Y lấy từ trong n.g.ự.c ra một tấm thiếp đỏ chói có in chữ mạ vàng: “Huyện lệnh đại nhân mới đến, dù thế nào cũng phải có tiệc tẩy trần. Đây là thiếp mời của các thân sĩ lớn trong huyện, mong huyện lệnh đại nhân buổi tối nhất định nể mặt tham dự.”
Cuối cùng, y ghé sát lại, nói đầy hàm ý: “Đại quản gia của thứ sử châu ta, Tào Phụng Lâm, cũng sẽ tham dự.”
Nói đến đây, ánh mắt Tưởng huyện thừa cố ý liếc sang Từ Linh Phủ.