Lúc này, Tào Phụng Lâm cười nói:
“Vừa nghe nói Khuất đại nhân rất coi trọng vị Từ tiểu thư này, vậy không nên để nàng đứng mãi. Hay là để Ngũ Lang sắp xếp một chút, mời nàng cùng nhập tiệc đi!”
Phan Ngũ lang lập tức ra lệnh bày biện thêm bàn ghế. Linh Phủ liếc nhìn Khuất Nguyên Đình, thấy hắn khẽ gật đầu, bèn tự nhiên ngồi xuống chỗ được sắp sẵn.
Lát sau, tiếng ca múa vang lên, chén rượu qua lại không ngừng, mọi người thay nhau nói những lời xã giao, còn Khuất Nguyên Đình ứng đối từng câu một cách điềm tĩnh.
Chợt Tào Phụng Lâm nâng chén rượu, hướng về phía Từ Linh Phủ nói:
“Từ tiểu thư tuổi còn nhỏ đã được huyện lệnh đại nhân coi trọng như vậy, hẳn là có tài năng hơn người. Lão phu kính tiểu thư một chén, mong nàng ở bên huyện lệnh đại nhân hầu hạ thật tốt, không phụ sự kỳ vọng của ngài.”
Linh Phủ nhìn chén rượu đưa tới trước mặt mà ngẩn người. Nàng không biết uống rượu, lại càng không muốn uống chén rượu của Tào Phụng Lâm.
Thế nhưng trong tình cảnh này, những lời Tào Phụng Lâm vừa nói khiến nàng khó lòng từ chối.
Khuất Nguyên Đình nhìn ra sự lưỡng lự của Linh Phủ, đang định đứng lên bảo vệ nàng thì Linh Phủ đột nhiên cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Tào Phụng Lâm cười lớn:
“Từ tiểu thư thật sảng khoái!”
Linh Phủ đặt chén rượu xuống, cụp mắt nhìn xuống. Nàng thực sự không biết uống rượu, nhưng nàng hiểu để Khuất Nguyên Đình đứng ra thay mình cản chén rượu này là không thỏa đáng.
Ngày xưa, Võ Tòng uống liền mười tám chén rượu mà vẫn không say, nghe nói rượu cổ đại không nặng như hiện đại. Chỉ một chén, chắc hẳn không có gì nghiêm trọng.
Thế nhưng, vì sao mặt nàng, vành tai nàng lại nóng bừng lên?
Trước mắt Linh Phủ, những bàn tiệc xung quanh dần trở nên chao đảo.
Không thể nào… chẳng lẽ chỉ một chén đã…? Nàng cố gắng lắc đầu để giữ tỉnh táo.
Khuất Nguyên Đình, bị bao vây bởi những lời mời rượu từ mọi phía, vẫn luôn để ý đến tình trạng của Linh Phủ. Lúc này, hắn đã nhận ra sự bất thường của nàng.
“Linh Phủ, ngươi thấy không khỏe sao?”
Linh Phủ cố gắng gượng ngồi thẳng lưng, nhưng hình ảnh Khuất Nguyên Đình trước mắt nàng lúc rõ lúc mờ.
“Huyện lệnh đại nhân… ta…”
Nàng còn chưa kịp nói hết câu thì Tào Phụng Lâm đã chen ngang:
“Ôi chao, Từ tiểu thư không chịu nổi rượu rồi! Mau để người đưa nàng đi nghỉ ngơi.”
Phan Ngũ lang nói với Khuất Nguyên Đình:
“Huyện lệnh đại nhân yên tâm, trong Sở Vân quán có đủ mọi tiện nghi, ta sẽ để nha hoàn chăm sóc tiểu thư chu đáo.”
Hắn vừa vẫy tay, hai nha hoàn lập tức bước tới, một trái một phải dìu lấy Linh Phủ.
Khuất Nguyên Đình còn định nói điều gì đó với Linh Phủ, nhưng Tào Phụng Lâm đã cầm chén rượu bước tới chặn hắn lại:
“Huyện lệnh đại nhân, chúng ta bàn việc chính sự đi.”
—
Linh Phủ trong cơn mê man, để mặc hai nha hoàn dìu nàng vào một căn phòng khách.
Hai người đỡ nàng nằm xuống chiếc trường kỷ mềm mại.
Lờ mờ, nàng nghe thấy tiếng nha hoàn nói:
“Nô tỳ hầu tiểu thư lau mặt, thư giãn một chút.”
Ý thức của Linh Phủ bị men rượu làm mờ nhòa, từng khắc từng khắc đứt quãng. Cuối cùng, nàng nằm xuống, hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.