Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 3
“Vô dụng! Ngươi và con gái ngươi đều là đồ vô dụng!”
Vệ thị còn chưa kịp mở miệng, Từ Bách Hưng đã lớn tiếng quát tháo:
“Thật là quỷ quái! Một tiểu cô nương mười mấy tuổi, ở nhà mà cũng có thể vô cớ mất tích? Lại còn không sớm không muộn, đúng ngay lúc Tào quản gia đến xem mắt thì biến mất!”
Vệ thị sốt sắng hỏi Từ Linh Kiều:
“Không phải ta đã dặn con làm theo kế hoạch rồi sao? Sao con không giữ chân nha đầu đó?”
Từ Linh Kiều cảm thấy áp lực đè nặng lên mình, nhíu mày đáp:
“Trước khi đi, con rõ ràng đã thấy nàng ta ở đó, còn dặn dò nàng ta không được đi đâu, chờ con quay lại. Ai mà biết nàng không nghe lời!”
“Giờ thì được rồi, mất cả chì lẫn chài! Tào quản gia thế này chắc chắn đã đắc tội triệt để!” Từ Bách Hưng thở dài bất lực.
Vệ thị cũng ấm ức:
“Ai mà ngờ lại xảy ra chuyện như vậy? Thật khó tin! Ta đã hỏi những người trông cửa trước và sau nhà, không ai thấy nó đi ra. Ông nói xem, nó làm sao mà biến mất được?”
Gân xanh trên trán Từ Bách Hưng nổi lên:
“Ngươi còn mặt mũi mà nói! Đều là tại ngươi, cái đàn bà phá của này! Nếu không phải ngươi cố bày ra chuyện này, hôm nay làm sao lại thành ra thế này?”
Vệ thị trong lòng tức giận nhưng không dám cãi lại ngay. Từ Linh Kiều khôn khéo, im lặng không lên tiếng, chỉ sợ phụ mẫu đổ cơn giận lên mình.
Từ Linh Nghiên lại có vẻ ngây ngô, liếc nhìn mẫu thân và tỷ tỷ, dè dặt nói:
“Tỷ tỷ bảo trước khi đi đã thấy Linh Phủ ở bên bờ ao trong vườn. Có khi nào nàng ta ham chơi, ngắm cá rồi chẳng may trượt chân rơi xuống nước không?”
Từ Bách Hưng định quát con gái, nhưng Vệ thị và Từ Linh Kiều đã đồng loạt đứng bật dậy. Mẹ con họ liếc mắt nhìn nhau, Từ Linh Kiều nói:
“Mẫu thân, người đã cho người kiểm tra ao chưa?”
Vệ thị hơi sững lại:
“Ao? Ao nhà chúng ta đâu có sâu, dù có ngã xuống cũng không đến mức c.h.ế.t đuối.”
Từ Linh Kiều nghiêm giọng:
“Nhưng mẫu thân cứ sai người tìm thử đi. Ngã xuống thì không c.h.ế.t đuối, nhưng nếu cố ý trốn ở đó, không dễ gì phát hiện được.”
Vệ thị không nghĩ ngợi thêm, lập tức gọi gia nhân ra ao tìm kiếm.
Cần câu, lưới vợt đều được mang ra. Chẳng mấy chốc, đàn cá chép trong ao đều bị vớt lên, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Từ Linh Phủ.
Từ Bách Hưng thấy mọi việc đã rối tung lên, lại định quát mắng, thì một bà tử lên tiếng:
“Đây là cái gì thế này?”