Anh Nữ và A Vân tay bưng thùng nước, chậm rãi bước trên con đường lát đá xanh. Anh Nữ để ý từ lúc nãy, A Vân dường như tâm trạng không được tốt, liền khẽ gọi:
“A Vân?”
A Vân ngẩng lên nhìn Anh Nữ, ra hiệu đặt thùng nước xuống.
Hai người đặt thùng nước lên phiến đá, A Vân nhíu mày hỏi:
“Ngươi nói xem, vị Từ tiểu thư kia có lai lịch thế nào? Ta nghe người trong ngoại nha nói, nàng là cháu gái của Từ tư hộ tá, vậy thì chắc chắn là người lương thiện rồi.”
“Thật kỳ lạ, nữ tử lương thiện đâu phải nô tỳ mua về, càng không phải quan kỹ trong giáo phường, thế mà lại là tùy tùng công tử quan viên, thật chưa từng nghe thấy.”
Anh Nữ nhìn chằm chằm A Vân một lúc, rồi nói:
“A Vân, Tiết quản sự bảo chúng ta tới chăm sóc Từ tiểu thư, chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận của mình. Còn nữa, chuyện giữa nội nha và ngoại nha mà truyền qua lại, nếu bị Tiết quản sự biết, nhất định sẽ bị phạt nặng.”
“Ngươi không nói thì Tiết quản sự sẽ không biết.” A Vân lườm Anh Nữ:
“Đừng có mà giả bộ làm người không liên quan. Ai mà chẳng biết khi thấy huyện lệnh đại nhân ở một mình trong nội nha, ngươi chạy tới xin Tiết quản sự, chủ động yêu cầu được hầu hạ. Ngươi nghĩ ai không biết tâm tư của ngươi?”
A Vân càng nói càng hăng:
“Đáng tiếc, huyện lệnh đại nhân không để mắt tới ngươi, ngày hôm sau liền đổi thành nam tạp dịch hầu hạ. Giờ thì lại ra vẻ trung thực, nghiêm chỉnh?”
Anh Nữ bị A Vân nói đến mức mặt đỏ bừng, một lúc lâu mới hít sâu một hơi, đáp:
“Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi. Dù Từ tiểu thư có thân phận thế nào, giờ chúng ta hầu hạ nàng, thì nàng là chủ, chúng ta là tớ. Bất kể trước đây có ý nghĩ gì, giờ nên thu liễm lại, kẻo xảy ra chuyện, khổ sở vẫn là mình.”
Nói xong, nàng không nói thêm lời nào, dùng gậy ngắn xuyên qua quai thùng, ra hiệu cho A Vân tiếp tục khiêng nước.
A Vân miễn cưỡng đưa tay, hai người mỗi người một tâm sự, hướng về gian phòng của Linh Phủ mà đi.
—
Sáng hôm sau, sau khi Linh Phủ thức dậy, Anh Nữ và A Vân lại bưng nước tới cho nàng rửa mặt, rồi dâng bữa sáng.
Linh Phủ thầm quan sát mọi cử chỉ của hai nha hoàn, nhận ra người tên Anh Nữ vẫn khá quy củ, luôn âm thầm làm việc, trong khi A Vân thường xuyên liếc nhìn nàng, thần sắc lộ vẻ không tôn trọng.
Xem ra nha đầu này đối với nàng có nhiều ý kiến.
Nhưng nàng hiện tại không có thời gian để bận tâm đến suy nghĩ của một nha hoàn. Dùng xong bữa sáng, nàng sớm ra ngoài viện chờ đợi.
Không lâu sau, Khuất Nguyên Đình, dáng vẻ chỉnh tề, xuất hiện. Thấy nàng, hắn khẽ cười:
“Tối qua mọi thứ có quen không?”
“Hồi Huyện…” Lời vừa nói ra, Linh Phủ chợt nhớ tới giao ước tối qua, lập tức sửa lời:
“Đều ổn cả, rất tốt.”
Khuất Nguyên Đình nhìn nàng, khóe môi hơi cong, dường như hài lòng với biểu hiện của nàng.
Nam phó trong nội nha đi trước mở đường, tới trước cửa lớn, vẫn theo nghi thức truyền ba tiếng mõ ba lần gõ, ra hiệu cho người ở ngoại nha rằng quan lớn muốn tới ngại nha để xử lý công việc.
Khuất Nguyên Đình đến đại đường, liền phái người truyền gọi bọn Phí huyện úy.
Phí huyện úy nghe tin Khuất Nguyên Đình gọi mình, cặp ria mép dựng ngược lên, trong lòng nghĩ chắc chắn Khuất Nguyên Đình nhớ đến thời hạn ba ngày, muốn kiểm tra danh sách.