Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 34
Nghĩ đến đây, Vệ thị không nhịn được cơn giận. Nếu không phải Từ Linh Phủ, con nha đầu đáng ghét đó gây rối, có lẽ lúc này Linh Kiều có thể thoải mái chọn lựa trong số những công tử quan lại ở châu phủ rồi.
Thật tiếc, một chuyện tốt đẹp như vậy lại bị phá hỏng hoàn toàn.
Dẫu sau đó Từ Bách Hưng nghe theo mưu kế của mình mà đến nhà họ Phan, nhưng cuối cùng, không chỉ không tính kế được Từ Linh Phủ, mà còn để Tào Phụng Lâm chịu cảnh gãy xương cụt, phải ôm mặt xám xịt quay về châu phủ.
Không cần nghĩ cũng biết, hắn sẽ không giúp Từ gia xây dựng mối quan hệ nào nữa.
Điều này khiến Từ gia mất đi cơ hội kết thân với châu quan.
Vốn dĩ, Từ gia dù có nói hay đến đâu, cũng chỉ là một gia đình tiểu lại. Nhưng vì Từ Bách Hưng đi theo Tưởng Đồng Phạm và Phan Ngũ lang lâu ngày, đứng sau lưng hổ dữ, nên cũng tự cho rằng mình có chút quyền khuynh phong vân, khiến cả Vệ thị cũng cảm thấy tương lai nhà mình không thể chỉ dừng ở mức này.
Vì vậy, trong khả năng của mình, Từ Bách Hưng cố gắng tích lũy tiền tài, nịnh bợ những người trên, chỉ mong khi dòng dõi không đủ, có thể dùng tiền tài bù đắp.
Huống hồ, hai tỷ muội Linh Kiều và Linh Nghiên, xét về dung mạo, đúng là không tệ. Nếu được mài giũa cẩn thận, chưa biết chừng có thể gả cho người cao quý một, hai bậc.
Vệ thị nhìn Linh Kiều ngoan ngoãn, lại nhìn Linh Nghiên thẳng thắn, không khỏi thở dài:
Đáng tiếc thay, về tính cách và tâm cơ, Linh Kiều hơn Linh Nghiên rất nhiều, càng có giá trị để bồi dưỡng.
Nhưng Linh Kiều đã không còn thời gian để trì hoãn nữa, chỉ có thể chọn lấy một gia đình tốt trong số những nơi hiện tại có thể với tới.
Chỉ cần Linh Kiều gả được cao hơn một bậc, bà sẽ có cách giúp Linh Nghiên mượn sức của tỷ mình mà tiến thêm bước nữa!
Nghĩ đến đây, Vệ thị liền mỉm cười nói:
“Đồ tốt của mẫu thân chẳng phải đều dành cho hai tỷ muội các con sao? Nhưng tỷ con đã là đại cô nương rồi, bộ trang sức này nên để lại cho nó.”
Nghe vậy, Linh Kiều dịu dàng nở nụ cười, còn Linh Nghiên thì không chịu:
“Tại sao lại phải cho tỷ? Con cũng đã đến tuổi cập kê rồi mà! Mẫu thân thật thiên vị!”
Từ Linh Nghiên dậm chân thật mạnh, nước mắt giàn giụa chạy ra ngoài.
Vệ thị nhíu mày nói:
“Nha đầu này!”
Người nhận được lợi ích, Từ Linh Kiều, đương nhiên biết lúc này nên cư xử ra sao. Nàng ta lấy khăn tay che miệng, cười nhẹ nhàng nói:
“Mẫu thân đừng lo, muội muội còn trẻ con, để con dẫn nó ra ngoài dạo một vòng, tới phường lụa mua vài bộ y phục, đồ trang sức mới, chắc sẽ hết giận thôi.”
—
Tiếng trống trên tòa lầu canh vang lên, bất giác đã đến giờ Ngọ.
Khuất Nguyên Đình buông bản công văn trong tay xuống, nói với Linh Phủ:
“Hôm nay đến đây thôi, chúng ta về nội nha.”
Linh Phủ chỉ vào chồng văn thư trên bàn, dò hỏi:
“Ta có thể mang chúng về xem không?”
Khuất Nguyên Đình mỉm cười, ánh mắt thoáng nét đùa cợt: