Cù thị khẽ gật đầu:
“Vậy thân thể lệnh đường có khỏe không? Nhà công tử có mấy huynh đệ?”
Linh Phủ trợn tròn mắt. Mẫu thân? Làm gì vậy? Tra hộ khẩu sao?
Chưa đợi Khuất Nguyên Đình trả lời, Linh Phủ chợt đứng bật dậy, nói:
“Con đi giúp Điền bà tử chuẩn bị trà.”
Nói xong, nàng hơi cúi đầu chào hai người rồi quay người đi ra ngoài.
Quá lúng túng, thật sự lúng túng! Hai người họ đang nói chuyện gì vậy chứ?
Nàng theo bên cạnh Khuất Nguyên Đình bấy lâu cũng chưa từng hỏi qua những chuyện riêng tư như vậy, thế mà mẫu thân nàng vừa ngồi xuống ghế còn chưa kịp ấm, đã bắt đầu truy vấn từ đời tổ tiên.
Cảm giác thế nào cũng kỳ lạ quá.
Nhìn bóng lưng Linh Phủ rời đi, Cù thị mỉm cười, nói một câu:
“Đại cô nương, biết thẹn thùng rồi.”
Khuất Nguyên Đình nghe vậy, cố ý hạ mắt, che đi nét cười trong ánh nhìn.
Trong bếp, Điền bà tử đang pha trà. Thấy Linh Phủ bước vào, bà kinh ngạc hỏi:
“Linh Phủ, sao tiểu thư lại vào đây?”
Từ khi Từ Bách Viễn còn sống, ông đã đặt ra quy củ, bắt gia nhân gọi thẳng tên Linh Phủ để nàng không sinh ra tính cách kiêu căng.
Linh Phủ đáp:
“Chính sảnh không có việc gì cho ta, ta đến giúp bà pha trà.”
Điền bà tử liếc nhìn nàng, ra vẻ ý tứ mà nói:
“Vị Khuất huyện lệnh này thật khách sáo, cô xem, mang theo biết bao nhiêu lễ vật.”
Linh Phủ bất lực liếc nhìn đống hộp quà chất đống. Lúc ấy nàng đã ngăn cản hết sức, thật sự đã cố hết sức.
Nhưng không ngăn nổi.
Khuất Nguyên Đình nói là đến đây xác nhận danh sách, không phải hắn quên rồi chứ? Hắn thật sự xem mình là con cháu đến thăm họ hàng sao?
Nàng mệt mỏi ôm trán, bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, khẽ thốt lên:
“Chết rồi!”
Không màng ánh mắt kinh ngạc của Điền bà tử, Linh Phủ vội vàng chạy ra khỏi bếp.
Làm sao mà ta quên mất chuyện đó!
Hồi trước, để tránh Cù thị về sau cứ đoán già đoán non không dứt, nàng từng thuận nước đẩy thuyền thừa nhận với mẫu thân rằng mình có cảm tình với Khuất Nguyên Đình. Lúc đó nàng nghĩ hai người bọn họ cũng không có cơ hội gặp mặt, nên không suy nghĩ nhiều.
Ai ngờ hôm nay Khuất Nguyên Đình lại bất ngờ đến đây! Đã vậy nàng còn quên béng mất chuyện này!
A a a, tiêu rồi, tiêu thật rồi!
Hồi nãy còn cảm thấy lời nói cử chỉ của Cù thị có chỗ nào đó kỳ lạ, giờ thì hiểu ra rồi. Đó là cảm giác của một “nhạc mẫu” đang âm thầm cân nhắc “con rể” đây mà!
Thật là… Lỡ như…
Không không không, đừng nghĩ đến chuyện xấu…
Linh Phủ hít sâu một hơi, với tốc độ nhanh nhất đời mình chạy đến chính sảnh.
Căng thẳng khiến nàng thở không ra hơi…
Cù thị và Khuất Nguyên Đình đang trò chuyện rất vui vẻ. Thấy nữ nhi hấp tấp chạy vào, Cù thị cười, trách nhẹ:
“Con đấy, đã là đại cô nương rồi, sao vẫn không biết trầm ổn chút nào. Tuy nói rằng Khuất công tử không phải người ngoài, nhưng như thế cũng không ổn, sẽ bị người ta cười cho.”
Cái gì? Đã thành “Khuất công tử” rồi sao?
Trong lòng Linh Phủ thầm hét: