Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 41
Từ Linh Phủ khẽ mím môi, trong lòng thầm nghĩ: học bá quả nhiên vẫn là học bá, không trách được người ta tuổi còn trẻ đã đỗ tiến sĩ.
Theo lời Cù thị, trong triều Đại Tuyên, việc đỗ tiến sĩ là vô cùng khó khăn. Nhiều người khổ công dùi mài kinh sử hàng chục năm vẫn chưa chắc đạt được tư cách tham gia khoa cử.
Thống kê cho thấy, đa phần những người đỗ tiến sĩ đều ở độ tuổi bốn mươi, năm mươi. Còn những ai dưới ba mươi đã đỗ, đều là nhân tài kiệt xuất. Do đó mới có câu: “Ba mươi già tú tài, năm mươi trẻ tiến sĩ.”
Khuất Nguyên Đình hơn hai mươi tuổi đã đỗ tiến sĩ, có thể gọi là kỳ tài trời ban cũng không ngoa.
Từ Linh Phủ chăm chú nhìn vào gương mặt nghiêng của Khuất Nguyên Đình, trong lòng không khỏi thầm cảm thán.
Khuất Nguyên Đình dừng bước, bật cười hỏi: “Vì sao ngươi cứ nhìn ta mãi thế?”
Từ Linh Phủ lúng túng đáp: “Chỉ là muốn chiêm ngưỡng học bá sống trông ra làm sao.”
Khuất Nguyên Đình hỏi: “Học bá là gì?”
“Chính là kiểu người như ngài, học giỏi đến mức khiến người khác dù có chạy hết sức cũng chẳng thể đuổi kịp, chỉ còn biết đứng từ xa ngước nhìn.” Từ Linh Phủ nói một hơi dài.
Ánh nắng chiều tà màu vàng rực rỡ chiếu lên hàng mi của nàng, lấp lánh như phủ ánh sáng vàng. Đôi mắt nàng như chứa dòng nước trong trẻo, linh động.
Khuất Nguyên Đình như bị ma xui quỷ khiến, bất giác đưa tay định chạm vào hàng mi cong cong quyến rũ ấy.
Ngay khi đầu ngón tay sắp chạm đến, hắn bừng tỉnh, nhìn thiếu nữ đối diện đang ngây người vì hành động của mình. Hắn khẽ điều chỉnh tay, đưa lên xoa nhẹ đầu nàng.
Từ Linh Phủ: “???”
Là ý gì đây?
Vì cớ gì lại xoa đầu nàng đầy vẻ thương hại như vậy?
Đây là cách học bá thể hiện sự đồng cảm hay sao?
Trong đầu Từ Linh Phủ thoáng hiện hình ảnh các sai dịch vuốt ve chú c.h.ó vàng to lớn, hiền lành và chăm chỉ làm việc.
Nàng nheo mắt, đầy vẻ cảnh cáo.
Ta khen ngài, ngài lại xoa đầu ta?!
Nhìn thiếu nữ nheo mắt, đôi môi nhỏ hơi chu ra, vừa đáng yêu vừa như đang tức giận, trái tim Khuất Nguyên Đình bỗng đập loạn nhịp.
Hắn cảm thấy nếu còn nhìn thêm chút nữa, bản thân nhất định sẽ làm ra hành động thất lễ hơn. Vì vậy, vội vàng dời mắt đi, ho nhẹ hai tiếng: “Trời không còn sớm, chúng ta phải về huyện nha trước khi tiếng trống giới nghiêm vang lên.”
Từ Linh Phủ nhún vai, hai người băng qua các con phố, hướng về huyện nha.
Trở về huyện nha, vào đến nội nha, sau khi từ biệt Khuất Nguyên Đình, Từ Linh Phủ liền quay về phòng mình.
Không lâu sau, Anh Nữ và A Vân mang nước rửa mặt cùng đồ dùng khác vào hầu hạ.
Từ Linh Phủ rửa sạch tay, nhận lấy khăn tay từ Anh Nữ rồi lau khô, sau đó Anh Nữ đặt khăn xuống và rót trà cho nàng.
Từ Linh Phủ nhận thấy, khác với sự bận rộn của Anh Nữ, A Vân hầu như chỉ đứng đó, chẳng làm gì, đôi môi rũ xuống, chỉ lặng lẽ nhìn họ.
Có chút kỳ lạ nhỉ.