Site icon TruyenVnFull

Vũ Lăng Xuân Thiếu – Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 66

“Tú Nhi nói, đợi nàng dành dụm thêm chút của hồi môn, rồi khẩn cầu phụ thân, có lẽ sẽ đồng ý gả nàng cho ta.”

“Ta bảo nàng đừng lo, gần đây việc làm ăn ở Phong Lạc Lâu đã khấm khá hơn trước nhiều. Ta mỗi ngày đều giúp chưởng quầy bán rượu, bán thức ăn, mỗi ngày có thể kiếm thêm vài chục văn tiền hoa hồng. Đợi ta tích góp đủ, sẽ đến cầu thân với phụ thân nàng. Chúng ta có thể mua một tiểu viện ở Đại Thông Phường, lại còn ở gần nhà phụ thân nàng…”

“Tú Nhi cười ngọt ngào lắm, ta biết nàng vẫn lo lắng cho Lỗ đại thúc, sợ rằng sau khi nàng xuất giá, Lỗ đại thúc sẽ cô quạnh, không ai chăm sóc. Nghe ta nói vậy, nàng thật sự rất vui.”

“Nàng nói, mùa hè nóng nực, chân ta mỗi ngày chạy bàn đổ rất nhiều mồ hôi. Nàng muốn ta kiếm ít cỏ bồ về, để đan cho ta một đôi giày cỏ mát mẻ và thoải mái.”

“Trong lòng ta vui sướng, liền vội đi ngay. Nàng đứng ở cửa nhìn theo ta mãi… Đợi đến khi ta mua cỏ bồ về, không may gặp Lỗ đại bá đang về nhà, ta liền nghĩ phải lánh đi. Ai ngờ sau đó lại có phường chính dẫn người đến bắt ta, lúc ấy ta mới biết… Tú Nhi, Tú Nhi…”

Thượng Nhị Kim nghẹn ngào, yết hầu run rẩy, nhưng không thể thốt thêm lời nào.

Khuất Nguyên Đình thoáng trầm ngâm, hỏi: “Ngươi mua cỏ bồ ở đâu?”

“Ở thành Đông, nhà họ Lưu làm nghề đan đồ.”

Khuất Nguyên Đình quay sang dặn dò sai dịch: “Đến nhà họ Lưu xác nhận việc này, đồng thời đưa nhân chứng về nha môn.”

“Rõ.”

Khuất Nguyên Đình: “Người đâu, tạm giam Thượng Nhị Kim, đợi nhân chứng đến sẽ thẩm vấn lại.”

Nói xong, hắn vỗ mạnh kinh đường mộc: “Bãi đường!”

Từ Linh Phủ theo chân Khuất Nguyên Đình trở về nội đường.

Thời tiết càng lúc càng oi bức, Khuất Nguyên Đình tháo quan mạo, thấy trên bàn có một chén trà liền bảo ra ngoài: “Mang thêm một bình trà tới, thêm một cái chén nữa!”

Sai dịch đáp lời, nhanh chóng mang trà cụ đến.

“Chúng ta uống chút trà.” Khuất Nguyên Đình ra hiệu bảo Linh Phủ ngồi xuống, quan tâm hỏi: “Ta thấy mặt ngươi tái nhợt ở hiện trường, bị dọa sợ rồi phải không?”

Linh Phủ cụp mắt, nhẹ nhàng đáp: “Ta sẽ quen thôi.”

“Không cần ép bản thân, sau này những tình huống như vậy, ngươi có thể không cần đi cùng ta.”

Linh Phủ lắc đầu: “Nguyên Đình huynh phá lệ giữ ta bên cạnh làm việc, ta rất trân trọng, hơn nữa ta không muốn bỏ cuộc giữa chừng.”

Trong lòng Khuất Nguyên Đình thoáng xao động.

Linh Phủ trước giờ luôn phân biệt rõ ràng cách xưng hô, ở tiền nha nàng gọi hắn là “huyện lệnh đại nhân”, những nơi khác thì theo yêu cầu mà gọi là “Nguyên Đình huynh”.

Vừa rồi, nàng phá lệ gọi hắn như vậy, lại còn nói ra những lời ấy… Khóe miệng Khuất Nguyên Đình khẽ cong lên.

Exit mobile version