Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 76
Trước doanh trại của quân Hồi Hột, quan binh và sai dịch Đại Tuyên đang lần lượt dỡ hàng, giúp quân Hồi Hột cho ngựa ăn, chẻ củi, dựng bếp nấu ăn.
Tất cả đều lặng lẽ làm việc, không ai dám trái quân kỷ, bầu không khí nghiêm ngặt bao trùm khắp nơi.
Khuất Nguyên Đình tay trái cầm lệnh kỳ, tay phải đặt trên chuôi kiếm, đứng đó giám sát mọi việc.
Các quan quân Hồi Hột tuần doanh xì xào bàn tán:
“Vì sao tướng quân lại giao lệnh kỳ cho viên quan của Đại Tuyên này?”
“Hừ, không biết hắn dùng cách gì lấy lòng tướng quân. Tướng quân đã hạ lệnh, cấm đại quân cướp bóc bách tính trong vùng, cũng không được tiến vào thành. Kẻ nào phạm lệnh, lập tức c.h.é.m đầu!”
“Vậy chẳng phải hắn cầm lệnh kỳ này, cũng có quyền sinh sát đối với chúng ta?”
“Ngươi ngu thật, dĩ nhiên là đối với chúng ta rồi. Nếu không, tướng quân giao cờ cho hắn để quản binh lính Đại Tuyên chắc?”
“Ta không tin hắn dám động đến chúng ta…” Một tên quân sĩ mặt có vết sẹo nói giọng đầy hung hăng.
“Sao nào? Túc Cán Đạt, ngươi muốn thử à?” Một quân sĩ Hồi Hột bên cạnh trêu chọc.
“Thử thì thử! Một viên quan yếu ớt như hắn, e rằng ngay cả kiếm cũng không nâng nổi!”
Túc Cán Đạt không cam tâm, đứng dậy, lắc lư bước về phía Khuất Nguyên Đình.
Ngay lúc này, một sai dịch đang vác bao lương thảo bất cẩn trượt chân, làm bao tải rơi xuống đất.
“Xoẹt!”
Ánh kiếm lóe lên lạnh lẽo, bảo kiếm trong tay Khuất Nguyên Đình vẽ một đường sáng, rồi “phập” một tiếng, xuyên thẳng vào n.g.ự.c sai dịch.
Sai dịch trợn tròn mắt, loạng choạng mấy bước rồi ngã xuống đất, c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Biến cố bất ngờ khiến Túc Cán Đạt đứng sững tại chỗ.
Chết tiệt! Tên này, thực sự ra tay g.i.ế.t người!
Chỉ vì trượt tay làm rơi bao lương thôi mà? Cần gì tàn nhẫn đến vậy?
Túc Cán Đạt không dám tin, chớp mắt liên tục.
Chỉ thấy đám sai dịch đi theo chẳng nói một lời, lẳng lặng kéo xác c.h.ế.t đi, những người khác cũng không thèm liếc qua, cứ cúi đầu làm tiếp việc của mình.
Túc Cán Đạt nuốt khan một cái.
Khuất Nguyên Đình lau thanh kiếm dính m.á.u trên ngọn cỏ gần đó, rồi tra kiếm vào vỏ, ánh mắt thoáng quét qua Túc Cán Đạt.
Cái nhìn ấy khiến toàn thân Túc Cán Đạt lạnh toát, đôi chân như bị đóng băng tại chỗ, không dám bước thêm một bước nào.
Đúng lúc này, một sai dịch dắt ngựa uống nước, vì kéo quá nhiều ngựa nên vô ý giẫm lên ruộng của dân.
Sai dịch khẽ run, lén liếc về phía Khuất Nguyên Đình, chỉ thấy vị huyện lệnh ấy như Diêm La trong bộ y phục xanh, tay cầm kiếm, từng bước tiến về phía mình.
Sai dịch sợ hãi, quỳ sụp xuống đất:
“Huyện lệnh đại nhân tha…”
“Phập!”
Chữ cuối cùng còn chưa kịp thốt ra, thanh kiếm của Khuất Nguyên Đình đã xuyên thẳng qua n.g.ự.c sai dịch. Hắn cúi đầu nhìn n.g.ự.c mình, m.á.u từ miệng trào ra.
“Xoẹt!”
Khuất Nguyên Đình rút kiếm ra khỏi thi thể, xác c.h.ế.t đổ xuống đất không một tiếng động.
Lần này, Khuất Nguyên Đình thậm chí không thèm lau kiếm, cứ để thanh kiếm nhỏ máu, từng bước quay lại vị trí của mình.
Túc Cán Đạt không còn do dự, lập tức quay người chạy về phía đồng đội, ngồi phịch xuống.