Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 80
Sau một thoáng ngưng lại, Khuất Nguyên Đình dời ánh mắt về cánh tay bị thương của Linh Phủ.
Trong lòng hắn dấy lên một cuộn sóng sục sôi, đáy mắt ẩn giấu một tầng xót xa vô hạn.
Bao lời nghẹn trong ngực, nhưng chẳng thốt ra được một câu.
Chắc hẳn rất đau? Cánh tay nàng gầy yếu như vậy, vết đao kia sâu đến mức nào?
Hắn không nhìn thấy, lòng càng thêm lo lắng.
Nghĩ đến tình ý Linh Phủ âm thầm bảo vệ hắn trên đường, nghĩ đến việc nàng nhiều lần xông vào hiểm nguy vì hắn, thậm chí giữa nơi đông người đã đứng ra tranh luận cho hắn…
Tim hắn vừa chua xót vừa ngọt ngào, mà trong ngọt lại pha lẫn đắng cay.
Hắn sớm đã hiểu lòng mình, có lẽ từ rất lâu trước đây, ở một thời khắc nào đó, hắn đã yêu nàng.
Giờ nghĩ lại, có lẽ ngay từ lần đầu gặp mặt, trái tim hắn đã không tự chủ mà rung động.
Nhưng Linh Phủ đối với hắn cảm giác ra sao?
Nàng luôn giữ một khoảng cách vừa phải, khiến hắn muốn tiến thêm một bước cũng thật khó khăn.
Nhưng nàng lại luôn ở bên hắn, cùng chịu khổ, cùng chia ngọt bùi; lúc nguy cấp thậm chí còn vì hắn mà đứng ra bảo vệ.
Nói là vô tình, nhưng lại hữu ý… Linh Phủ, rốt cuộc lòng nàng là như thế nào?
Thấy Khuất Nguyên Đình cứ nhìn chằm chằm vào cánh tay bị thương của mình một lúc lâu, Linh Phủ ngẩng lên, mỉm cười nói:
“Nguyên Đình huynh, không nghiêm trọng đến thế đâu. Đại phu bảo, nhiều nhất bảy ngày là khỏi.”
Khuất Nguyên Đình sực tỉnh từ mớ suy nghĩ hỗn độn của mình, hắn khẽ hắng giọng, nói:
“Bảy ngày này, mỗi khi đại phu thay thuốc, nhớ gọi ta.”
“Được.” Linh Phủ đáp.
Hắn muốn nhìn thì cứ nhìn đi, để hắn khỏi phải nhíu mày mãi, cứ như thể nàng bị thương nặng không qua khỏi vậy.
Trong lòng Khuất Nguyên Đình có chút vui mừng lướt qua, nàng không từ chối, phải chăng điều đó có nghĩa khoảng cách giữa họ đã thu hẹp, đã biến mất?
Linh Phủ không biết những cảm xúc lo âu và phỏng đoán trong lòng Khuất Nguyên Đình, nhưng nàng cảm thấy khuya thế này mà hắn vẫn ở trong phòng nàng thì không hợp lý chút nào, mà hai nha hoàn cũng không có mặt…
“Nguyên Đình huynh mấy ngày nay bôn ba vất vả, hẳn rất mệt rồi. Hay là sớm nghỉ ngơi một chút.” Linh Phủ uyển chuyển đuổi khách.
Khuất Nguyên Đình còn bao nhiêu điều muốn nói với nàng, nhưng nghĩ đến việc nàng bị thương, cần nghỉ ngơi, hắn đành gật đầu.
“Đợi khi nàng lành thương, ta có chuyện muốn nói với nàng.” (Từ khúc này, mình sẽ thây đổi cách xưng hô của Huyện lệnh đại nhân chúng ta với Từ Linh Phủ nhé, ‘ngươi’ chuyển thàng ‘nàng’. Vì lúc này, đại nhân của chúng ta đã hiểu ra lòng mình nên thây đổi xưng hô thân mât hơn là hợp lý – Lời Editor)
“Có việc sao?”
Linh Phủ nói: “Thương tích của ta không đáng ngại, Nguyên Đình huynh nếu có việc gấp thì cứ nói.”
“Cũng không phải chuyện gấp gì, chỉ là muốn nói cho nàng biết.” Hắn dịu dàng nhìn nàng. “Những ngày này, nàng cứ nghỉ ngơi tốt trong nội nha. Có việc gì, ta sẽ bảo bọn Trình Duệ xử lý.”
“Bọn Trình Duệ?” A, đúng rồi! Linh Phủ đột nhiên nghĩ, đây có lẽ là cơ hội để cùng Khuất Nguyên Đình bàn bạc về một số ý tưởng liên quan đến công việc sắp tới của mình.
“Ta cũng có chuyện muốn bàn với Nguyên Đình huynh.”
Khóe môi Khuất Nguyên Đình nở một nụ cười:
“Ngày mai, giữa trưa sau khi tan việc, ta sẽ về tìm nàng.”