Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 81
Từ Linh Phủ hiếm hoi có một buổi sáng nghỉ ngơi trong nội nha.
Thật ra, nàng có chút mong muốn trở về nhà thăm Cù thị.
Từ khi gia bộc của Khuất Nguyên Đình đến, Linh Phủ không còn căng thẳng như trước.
Trước kia, nha môn huyện Sở Ấp đối với nàng và Khuất Nguyên Đình đều là nơi xa lạ, đầy rẫy những người mang lòng dạ khó lường.
Nàng và hắn như người khai hoang, từng bước dọn sạch gai góc, mở ra một mảnh đất an toàn và rõ ràng.
Hiện tại, nội nha và ngoại nha, Khuất Nguyên Đình không còn cô độc một mình nữa, cảm giác an tâm có đó, nhẹ nhõm có đó, nhưng cũng thoáng đâu đó chút bâng khuâng và hoài niệm.
“Ta đúng là số bận rộn mà, lại còn hoài niệm những ngày ‘007’ đầy gian truân kia, thật là…”
Tự chế giễu mình một hồi, Linh Phủ chợt nảy ra một thắc mắc nhỏ.
Đã “xuyên đến” gần hai tháng rồi, “người bạn thân” của nàng vẫn chưa đến… Là chuyện gì đây?
Trước đây, nàng luôn rất đúng giờ. Chẳng rõ là cơ thể của nguyên chủ chưa thích ứng hay là bị rối loạn rồi?
Về phương diện này, ký ức của nàng hoàn toàn trống rỗng.
Đang mải miết suy nghĩ lung tung, nha hoàn Anh Nữ bước vào bẩm báo:
“Tiểu thư, huyện lệnh đại nhân mời người đến thủy các cùng dùng cơm trưa.”
Thủy các? Linh Phủ thoáng nghi hoặc. Khuất Nguyên Đình từ khi nào trở nên nhã nhặn như vậy, lại còn cố ý bày biện cơm trưa trong thủy các?
Điều càng khiến nàng bất ngờ hơn là hôm nay Anh Nữ và A Vân lại một trái một phải hộ tống nàng, từ tốn bước đến thủy các.
Hừm… chắc vì thấy ta bị thương, nên họ đặc biệt chăm sóc hơn chút.
Thủy các trong nội nha được xây dựng ngay trên hồ nước. Tứ phía đều mở cửa sổ, từ xa Linh Phủ đã nhìn thấy bóng dáng Khuất Nguyên Đình đang quỳ ngồi trước án kỷ.
Đến gần hơn, Linh Phủ không khỏi hít một hơi – bữa cơm trưa hôm nay được bày trí thật nghệ thuật!
Hơn nữa, phía sau Khuất Nguyên Đình còn có Triệu Bá và Trình Duệ đứng nghiêm. Còn phía sau nàng, Anh Nữ và A Vân nhẹ nhàng theo sát.
Nàng và Khuất Nguyên Đình đã dùng bữa chung không ít lần, nhưng chưa bao giờ lại chính thức chỉ có hai người như vậy.
“Nguyên Đình huynh.” Linh Phủ khẽ gọi.
Khuất Nguyên Đình vẫn mỉm cười nhìn nàng, ra hiệu mời nàng ngồi xuống.
Sau khi Linh Phủ an tọa, Khuất Nguyên Đình liền quay sang đám người xung quanh nói:
“Tất cả lui xuống đi. Anh Nữ, A Vân, đừng đi quá xa, cứ ở gần đây, Linh Phủ cô nương cần gì sẽ gọi các ngươi.”
“Dạ.” Anh Nữ và A Vân đáp.
A Vân thậm chí còn không giấu được sự vui mừng. Từ lâu nàng ta đã mong có cơ hội hầu hạ trước mặt huyện lệnh đại nhân, nhưng chưa bao giờ có dịp.
Hôm nay, chính Tiết quản sự truyền lời của Khuất Nguyên Đình, bảo các nàng những ngày này phải kề cận chăm sóc Từ Linh Phủ. Ban đầu, A Vân còn hơi miễn cưỡng, nhưng không ngờ theo hầu Từ Linh Phủ lại có thể gần gũi huyện lệnh đại nhân đến vậy. Những kỳ vọng ấp ủ bấy lâu, những mơ tưởng kìm nén, tất cả cùng trào dâng.
Anh Nữ và A Vân đứng ở hành lang cách thủy các một đoạn, đảm bảo không làm phiền cuộc trò chuyện bên trong mà vẫn có thể nghe thấy tiếng gọi lớn của chủ nhân.