Hắn ôm giữ tâm tư như thế, thận trọng từng chút, cân nhắc đủ đường. Thế nhưng câu trả lời của Từ Linh Phủ lại khiến hắn bỗng dưng cảm thấy tủi thân chẳng rõ từ đâu mà tới.
Hắn phải điều chỉnh hơi thở mấy lần, rồi mới có thể cất giọng bình tĩnh nói:
“Ta không nghĩ rằng nàng là nữ tử thì sẽ yếu mềm rụt rè. Ngày ấy, nàng đứng ngoài nha môn vì ta mà lên tiếng, ta… ta đều ghi nhớ trong lòng. Nhưng ta hy vọng sau này, nàng đừng vì ta mà mạo hiểm.”
Bởi vì trong lòng ta, nàng quý giá hơn ta rất nhiều.
Khuất Nguyên Đình nuốt xuống câu cuối cùng chẳng thể nói ra.
Dù là người quả cảm như hắn, cũng không khỏi nghẹn ngào thêm lần nữa.
Từ Linh Phủ nghe câu trả lời của Khuất Nguyên Đình, chẳng hiểu sao trong lòng lại nổi lên cơn sóng động.
Hẳn là vì cảnh sắc nơi đây quá đẹp, Khuất Nguyên Đình lại là một công tử tuấn tú phong độ xuất chúng…
Giọng nói của hắn lại trầm ấm, khi nhỏ nhẹ nói chuyện, thật dễ khiến người ta không cẩn thận mà rơi vào cảnh mộng mơ đẹp đẽ.
Tỉnh lại!
Từ Linh Phủ vô thức lắc đầu hai cái.
“Làm sao vậy?” Khuất Nguyên Đình lo lắng hỏi.
“À… không, vừa rồi có con sâu nhỏ bay ngang qua.” Từ Linh Phủ vội che giấu, “Nguyên Đình huynh yên tâm, sau này ta sẽ hành sự cẩn thận hơn.”
Nàng ngừng lại một chút, rồi tiếp lời:
“Thực ra hôm nay ta cũng muốn nói với Nguyên Đình huynh một chuyện có liên quan đến điều này.”
Nàng xoay người, nghiêm túc nhìn Khuất Nguyên Đình:
“Trong hơn một tháng ở bên cạnh Nguyên Đình huynh, ta đã học được rất nhiều điều. Gặp được huynh chính là may mắn của ta trong thế giới này.”
Tai của Khuất Nguyên Đình lập tức đỏ bừng.
Nàng nói rằng hắn chính là may mắn của nàng…
Hắn còn chưa kịp nghĩ xa hơn, đã nghe Từ Linh Phủ tiếp tục nói:
“Hiện tại bên cạnh Nguyên Đình huynh đã có ngày càng nhiều người đáng tin cậy. Mấy ngày nay ta cũng suy nghĩ, xem bản thân có ưu thế gì, và nên làm gì tiếp theo.”
Ánh mắt của Từ Linh Phủ và Khuất Nguyên Đình giao nhau. Đôi mắt nàng sáng rõ, hắn chỉ cần nghĩ thoáng qua đã hiểu được suy tính của nàng.
Trước đây, nàng chẳng ngại ánh mắt người đời, đi theo hắn khắp nơi, một người làm bằng mấy người.
Nhưng bây giờ, hắn đã có Lý Nghiệp, Trương Khâu, Hà Tân, Mạnh Vũ bên ngoài; lại có Triệu bá, Trình Duệ, Công Dã Trì trong nhà để dùng, hẳn là sẽ điều chỉnh việc phân công của từng người.
Lúc trước, nàng bị bức bách bởi Từ Bách Hưng mà phải nương tựa vào hắn. Nay Từ Bách Hưng đã bị loại trừ, nàng đang muốn rời khỏi hắn sao?
Khuất Nguyên Đình bất giác căng thẳng:
“Nàng…”
Đừng đi, đừng rời xa… Hắn âm thầm cầu khẩn trong lòng.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn kiên trì giữ vững nguyên tắc nhất quán của mình, đó là tôn trọng sự lựa chọn của nàng.