Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 85
Hai sai dịch đều là gương mặt lạ, hiển nhiên là do Khuất Nguyên Đình đổi người mới.
Thấy Phan Ngũ lang, hai sai dịch cúi chào rất lễ phép, chắp tay hành lễ:
“Ngũ công tử, phụng lệnh huyện lệnh đại nhân, mời ngài đến nha môn một chuyến.”
Gia nô nhận lấy lệnh bài rồi giao cho Phan Ngũ lang.
Phan Ngũ lang vừa cầm lên xem, đầu lập tức ong ong một tiếng, trên lệnh bài ghi rõ, mời hắn đến nha môn để nghe thẩm án vụ Liên Nhị mở sòng bạc tư tụ tập đánh bạc.
Nhanh đến vậy sao!
Khuất Nguyên Đình rõ ràng là không cho hắn cơ hội chuẩn bị!
Đến nước này, có thể nói Phan Ngũ lang đã hoàn toàn mất tiên cơ, buộc phải cắn răng mà bước đi theo con đường Khuất Nguyên Đình vạch sẵn.
Phía ngoài đại đường của huyện nha chưa từng náo nhiệt như hôm nay, bên trong ba lớp, bên ngoài ba lớp đều chật kín bá tánh.
Trương thẩm đi mua rau và lão Vương đang đổ nước bẩn đều khe khẽ bàn luận:
“Ngươi cũng đến đây!”
“Ngươi cũng thế à!”
“Còn không phải sao, ta đang đi mua rau thì nghe sai dịch gõ chiêng, lớn tiếng thông báo rằng hôm nay sẽ công thẩm vụ án sòng bạc đen ở Thuỷ Dương Phường. Ngươi nói xem, chuyện như vậy sao có thể không đến nghe chứ!”
“Ta cũng thế! Sáng nay vừa xách thùng ra ngoài, phường chính đã đến từng nhà thông báo chuyện này. Ta phấn khởi quá, đặt luôn thùng ở chân tường, vội xỏ giày mà chạy qua đây.”
“Khuất huyện lệnh đại nhân cuối cùng cũng chuẩn bị đối đầu với Phan gia rồi sao?”
“Ta thấy đúng là như vậy. Bao nhiêu năm nay, sòng bạc của Phan gia sừng sững ở đó, ai dám động tới? Này, lão Vương, ngươi nghĩ huyện lệnh đại nhân có đánh bại được Phan gia không?”
“Ây dà, ta thấy khó đấy.”
“Vậy sao ngươi còn hào hứng chạy đến đây?”
“Xem náo nhiệt, ai mà không muốn xem? Dù huyện lệnh đại nhân không lật đổ được Phan gia, ít ra cũng được nhìn Liên Nhị, cái thằng c.h.ó má ấy, bị áp giải trông như con chuột cống.”
“Suỵt, nhỏ tiếng chút! Ta không đồng ý với ngươi đâu. Ta nghĩ huyện lệnh đại nhân làm được! Phan gia liệu có thể ngang ngược hơn quân Hồi Hột sao? Huyện lệnh đại nhân trở về từ quân Hồi Hột mà không sứt mẻ gì, còn khiến đám quân ấy nghe lệnh rút lui, thậm chí không vào thành nữa.”
“Ây dà, nếu ngươi nói thế thì cũng có lý… Nhưng chuyện này không giống nhau. Quân Hồi Hột là cường long đi ngang qua, Phan gia là địa đầu xà bám rễ ở đây. Một trận đánh lướt qua đâu giống như thế này?”
Bá tánh xung quanh cũng giống như Trương thẩm và lão Vương, sau khi phường mở cửa, đều bị quan phủ cố ý tuyên truyền mà kéo đến huyện nha.
Tâm trạng của họ nhìn chung chia làm hai loại, nhưng đa phần đều cho rằng huyện lệnh đại nhân khó mà lật đổ Phan gia.
Dẫu vậy, trong lòng họ vẫn âm thầm cầu mong kỳ tích xuất hiện. Ít nhất cũng đừng để huyện lệnh đại nhân thua quá thảm. Cho đến nay, vị quan này họ vẫn cảm thấy khá hài lòng.
Ít nhất ngài ấy không cùng một giuộc với họ Tưởng và họ Phan.
“Tránh ra nào!”
Một người hô lớn. Mọi người quay đầu nhìn, vội nhường ra một lối đi. Phan Ngũ lang, được một đám trang khách và gia nô đi theo, hiên ngang bước vào huyện nha.
Băng! Băng! Băng!
Ba hồi gõ mạnh vang lên, nha dịch trong đại đường nổi trống thẩm án, hai bên nha lại xếp hàng chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm nghị.
Khuất Nguyên Đình trong bộ quan phục bước ra từ sau tấm bình phong, ngồi nghiêm chỉnh sau công án, đập mạnh kinh đường mộc một tiếng: