Site icon TruyenVnFull

Vũ Lăng Xuân Thiếu – Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 86

Phan Ngũ lang nhìn thẳng vào Khuất Nguyên Đình:

“Bất kể sòng bạc này có phải của Liên Nhị hay không, việc mở sòng bạc trái phép cũng không phải tội nặng như g.i.ế.t người cướp của. Vì sao hắn lại phải chịu khổ hình đeo gông nặng? Chẳng lẽ Khuất huyện lệnh ngươi lạm dụng tư hình?”

Khuất Nguyên Đình dời ánh mắt về phía Phan Ngũ lang:

“Thì ra là Phan Ngũ lang! Bản quan vừa nói, tất cả mọi người đều phải tuân thủ trật tự công đường. Bản quan gọi ai, người đó mới được nói. Ngươi chẳng lẽ không nghe rõ?”

Phan Ngũ lang cười nhạt:

“Nghe rõ, nhưng trong lòng kẻ thảo dân này có điều thắc mắc, không biết đến khi nào Huyện lệnh đại nhân mới hỏi đến ta? Chẳng lẽ ta cứ phải đứng đây mà nhìn Liên Nhị chịu khổ đeo gông nặng hay sao? ‘Vật bất bình tắc minh’ (*), ta nghĩ Huyện lệnh đại nhân có thể hiểu được.”

(*) Ý nói khi có điều gì không công bằng, người ta sẽ lên tiếng.

Khuất Nguyên Đình liền đáp:

“Được! Nhưng bản quan cũng có điều muốn hỏi: Phan Ngũ lang ngươi đứng ra nói giúp Liên Nhị, rốt cuộc là vì công lý, hay vì hắn là tay chân do ngươi nuôi dưỡng?”

Phan Ngũ lang bị hỏi trúng liền nghẹn lời, mất một lúc mới đáp:

“Liên Nhị đúng là tá điền của ta, nhưng lời ta nói là thay mặt cho luật pháp Đại Tuyên để hỏi!”

Khuất Nguyên Đình nhướng mày:

“Vậy thì bản quan cũng thay mặt luật pháp Đại Tuyên mà trả lời ngươi! Liên Nhị tối qua tại sòng bạc đã cầm d.a.o hành thích bản quan trước mặt mọi người. Xin hỏi Phan Ngũ lang, như vậy có tội hay không? Có đáng bị gông nặng hay không?”

Phan Ngũ lang giật mình kinh hãi:

Chuyện này… làm sao y biết được Liên Nhị lại dám làm ra hành động hành thích huyện quan giữa ban ngày ban mặt như vậy? Đây chẳng phải là tự đưa d.a.o vào tay người khác sao?

Sớm biết thế này, hôm nay y đã không nên đến đây!

Nhưng hắn vẫn cố gắng biện bạch:

“Xin hỏi Huyện lệnh đại nhân, ‘trước mặt mọi người’ là trước mặt những ai? Chẳng lẽ chỉ là trước mặt nha dịch của ngươi?”

Khuất Nguyên Đình vỗ tay, nha dịch liền dẫn những người bị bắt tối qua gồm chủ sòng bạc và tay chân, dùng dây thừng buộc thành một hàng, áp giải lên công đường. Sau đó, còn có vài con bạc chưa kịp trốn, rầu rĩ đi theo sau.

Khuất Nguyên Đình chỉ vào một nhóm người đó, nói:

“Những người này đều là nhân chứng. Trong số họ có chủ sòng bạc, tay chân và cả con bạc. Có cần để họ kể lại những gì đã thấy tối qua ngay tại đây không?”

Phan Ngũ lang lúng túng:

“Chuyện này…”

Chuyện đến nước này, mọi thứ đều đã rõ như đinh đóng cột.

Mẹ nó, sao ta lại không biết Liên Nhị ngu xuẩn đến thế? Hắn ta không biết rằng bản thân đại diện cho Phan gia hay sao? Muốn ra tay với Khuất Nguyên Đình, có cần phải để lại nhiều nhân chứng như vậy không? Hơn nữa, Khuất Nguyên Đình vẫn ngồi sừng sững ở đây, không hề hấn gì.

Không chỉ ngu, mà đầu óc hắn ta chắc chắn toàn phân!

Khuất Nguyên Đình quan sát sắc mặt biến hóa không ngừng của Phan Ngũ lang, bình thản nói:

“Chi bằng để họ kể lại, để xem tá điền nhà ngươi làm thế nào coi thường pháp luật, gan to bằng trời!”

Dưới sự yêu cầu của Khuất Nguyên Đình, những chủ sòng bạc, tay chân và con bạc lần lượt kể lại những gì họ đã thấy, tuy rằng có phần lắp bắp.

Exit mobile version