“Rầm!”
“Rầm rầm!”
“Rầm rầm rầm!”
Tiếng đập cửa ngày một dữ dội hơn khiến cả Vệ thị và hai tỷ muội Từ Linh Kiều trong nhà đều khiếp đảm không yên.
Mấy đầy tớ đang dùng sức chắn cửa cũng lộ vẻ lo âu và sợ hãi, một bà tử trong đó nói:
“Phu nhân, cứ tiếp tục như vậy thì cửa này không chịu nổi đâu. Chúng ta cũng không thể cứ đứng mãi đây mà chắn được!”
Vệ thị nghe mà tim đập thình thịch, nói với hai tỷ muội Từ Linh Kiều:
“Mau! Mau vào phòng mang mấy cái rương ra! Không, đi ra sân, khiêng cái chum nước lớn tới đây chặn cửa!”
Từ Linh Giao sắp khóc đến nơi, kêu lên:
“Mẫu thân, con với tỷ tỷ làm sao khiêng nổi chứ!”
“Đúng là một lũ vô dụng!”
Vệ thị giậm chân chửi một câu, rồi chỉ huy hai bà tử:
“Hai người đi khiêng chum nước. Còn các ngươi…” bà ta chỉ vào hai tỷ muội Linh Kiều, “qua đây chặn cửa lại!”
Từ sau khi Từ Bách Hưng chịu tội, kinh tế Từ gia liền xuất hiện vấn đề liên miên, mấy ngày trước đã lần lượt bán đi vài hạ nhân.
Giờ chỉ còn lại bốn, năm người, đều là những kẻ Vệ thị thấy quen việc, không thể thiếu. Nhưng để dùng để chắn cửa, rốt cuộc vẫn là quá yếu ớt.
Từ Linh Kiều và Từ Linh Giao vừa sợ vừa không muốn, nhưng dưới ánh mắt của Vệ thị, không thể không cắn răng bước tới.
Cánh cửa gỗ dày nặng cũng không chịu nổi sức va đập của đá. Linh Kiều và Linh Giao đứng chặn cửa, có thể cảm nhận rõ sự rung chuyển từ bên ngoài.
Những viên đá từng viên từng viên đập vào cửa như đập vào tim họ. Nỗi sợ hãi, hoang mang, xấu hổ… khiến hai tiểu thư Từ gia mặt mày xanh xao.
Bên ngoài có người lớn tiếng hét lên:
“Từ gia! Đứa nào còn chưa c.h.ế.t thì mau lăn ra đây! Nợ tiền không trả, còn không ló mặt ra. Tin không, ta đốt luôn cái nhà này!”
Vệ thị nghe thấy tiếng hò hét bên ngoài, lòng vừa bực vừa nóng: Những người này đều từng cho Từ gia vay tiền, đến nước này, bà ta cũng không muốn tuyệt giao với họ nếu chưa phải bất đắc dĩ.
Từ gia những năm này sống rất sung túc và giàu có. Một mặt là nhờ Từ Bách Hưng khéo léo vơ vét, mưu cầu tư lợi, mặt khác là nhờ vào chút quyền lực nhỏ, Từ Bách Hưng cũng học đòi Phan gia cho vay nặng lãi.
Vì quen biết với bọn tay chân dưới trướng Phan gia, người thúc nợ liền có sẵn.
Với tư cách là một tư hộ tá, tình trạng của các hộ gia đình trong thành, ngoài thành, chỉ cần hắn muốn biết thì không gì là không rõ, thế nên việc cho vay như cá gặp nước.
Tiền nhà không đủ, Từ Bách Hưng và Vệ thị lại đi xúi giục các phú hộ, dụ dỗ họ góp vốn chính, rồi hứa hẹn lãi suất cao. Cứ thế, năm này qua năm khác, Từ gia giàu lên trông thấy.
Cũng vì ngày trước huyện Sở Ấp trên trên dưới dưới đều là một mớ đen tối, dù bọn tay chân có ép c.h.ế.t người cũng không bị trừng phạt nghiêm khắc.
Nhưng nay thế cục đã sớm thay đổi. Phan gia bị đánh tan tành, trở nên yên lặng hơn nhiều; Từ Bách Hưng sụp đổ, những tay chân Phan gia vốn tụ quanh vì lợi, nay cũng tan đi vì lợi.
Bọn tay chân từng thuộc Phan gia hoặc là bị Khuất Nguyên Đình bắt giữ và xử nặng, hoặc trốn chui trốn nhủi tránh đầu sóng ngọn gió. Những kẻ còn sót lại cũng im thin thít làm dân lành, chẳng ai muốn đứng ra thu nợ giúp Từ gia giữa lúc nguy cấp này.
Vệ thị, chỉ là một nữ nhân, làm sao tự mình đi thu nợ? Có đi, cũng không lấy lại được.
Những kẻ vay được tiền nặng lãi trong đó có không ít là phường bạt mạng. Nếu không có thủ đoạn đáng sợ, họ nhất định không nhả tiền.
Ngày qua ngày, khoản tiền cho vay thu không được, còn chủ nợ thì kéo tới nhà.
Nhiều lần bàn bạc, nhưng bọn chủ nợ thấy Vệ thị chẳng những không trả lãi đúng hạn, thậm chí ngay cả vốn cũng trả nhỏ giọt, làm sao mà không tức giận? Vì vậy mới xảy ra vụ vây chặn như hôm nay.
Vệ thị thực sự không có cách nào khác. Trước đó bà ta định bán đất của nhà Cù thị để trả một phần nợ cho chủ nợ, nhưng vận rủi đeo bám, lại bị tên thuê ruộng đáng ghét kia kiện lên huyện nha.