Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 94
Vệ thị cưỡi xe ngựa đến nhà họ Tưởng.
Khi hạ nhân báo tin cho Tưởng phu nhân, đúng lúc Tưởng huyện thừa đang ở nhà.
Nghe được tin Vệ thị đến, Tưởng huyện thừa nhíu mày:
“Nàng ta lần này đến đây nhất định không phải chuyện gì tốt lành, tìm một lý do từ chối, không cần gặp nàng ta.”
Tưởng phu nhân ôn tồn nói:
“Dẫu vậy, vẫn nên gặp một lần. Từ tư hộ tá xảy ra chuyện, những ngày qua nàng ấy chắc cũng khó khăn lắm, bình thường các nữ quyến chúng ta thường giao hảo, chút tình nghĩa này vẫn nên giữ.”
Tưởng huyện thừa bất đắc dĩ nhìn phu nhân:
“Vậy nàng đi đi, đừng để nàng ta biết ta đang ở nhà.”
Tưởng phu nhân gật đầu, bước ra khỏi nội viện.
Khi gặp Vệ thị, Tưởng phu nhân nhanh chóng nhận ra sự thay đổi của bà ta.
Dù mái tóc vẫn được chải chuốt gọn gàng như xưa, trang sức trên đầu cũng rực rỡ chói mắt, nhưng khóe mắt Vệ thị đã xuất hiện nhiều nếp nhăn. Y phục trên người tuy vẫn là loại lụa là sặc sỡ, nhưng lại đầy nếp nhăn nhàu nát.
Điều kỳ lạ hơn cả là từ người Vệ thị thoang thoảng mùi khó chịu… rất hôi.
Vệ thị vừa thấy Tưởng phu nhân liền òa khóc bước tới:
“Tỷ tỷ, tỷ nhất định phải cứu muội lần này! Muội sắp đường cùng rồi…”
Tưởng phu nhân vội đỡ bà ta ngồi xuống:
“Đừng khóc, mau nói xem đã xảy ra chuyện gì?”
Vệ thị liền đem những chuyện gần đây kể lại một lượt.
Tưởng phu nhân nghe xong, liên tục thở dài. Vệ thị nhíu mày than khóc:
“Tỷ tỷi, tỷ biết đấy, lão Từ nhà muội từ trước đến giờ luôn nhất mực trung thành với Tưởng huyện thừa. Bao nhiêu năm nay, Tưởng huyện thừa chỉ đâu, hắn đánh đó, tuyệt đối không nảy sinh ý hai lòng.”
“Lần này, Khuất Nguyên Đình tranh quyền đoạt ghế, không làm gì được Tưởng huyện thừa, liền lấy lão Từ nhà muội làm con tốt thí mạng. Ai chẳng biết lão Từ làm việc đều là vì Tưởng huyện thừa? Hắn nhắm vào Tưởng đại nhân, nhưng kẻ chịu tai ương lại là lão Từ nhà muội. Giờ đây, những kẻ đòi nợ đã đến tận cửa, muội thực sự không còn đường sống nữa rồi! Tỷ tỷ, tỷ nhất định phải giúp muội!”
Tưởng phu nhân là người hiền hậu, liên tục gật đầu:
“Có thể giúp ta nhất định sẽ giúp. Không phải vì gì khác, chỉ vì mấy năm nay chúng ta coi nhau như tỷ muội. Ta sao nỡ thấy muội lâm vào cảnh khốn cùng mà không ra tay?”
Nói rồi, Tưởng phu nhân gọi bà tử thân cận:
“Mau vào phòng, lấy chiếc hộp dưới gầm giường của ta mang ra đây.”
Vệ thị nghe thấy vậy, lại rơi thêm hai hàng nước mắt.
Bà tử mang hộp tiền ra, Tưởng phu nhân giao cho Vệ thị: