Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 95
Linh Phủ vận một bộ y sam mỏng màu đỏ sẫm, cổ tròn, đầu đội mũ sa mềm nhẹ, tay nắm dây cương cưỡi ngựa, thần thái phấn chấn, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt kinh ngạc xen lẫn giận dữ và xấu hổ của nàng ta ở cửa tiệm cầm đồ.
Một cảm giác chua xót xen lẫn ghen tỵ cay đắng trào dâng trong lòng, Từ Linh Kiều gần như muốn xé nát chiếc khăn tay trong tay.
Nhìn bóng lưng Linh Phủ khuất dần, Từ Linh Kiều thầm thề rằng, chỉ cần có cơ hội, nàng ta nhất định kéo Linh Phủ xuống, giẫm nát dưới chân mình!
Linh Phủ dẫn theo Tôn Bảo và Triệu Nhị, dự định đi hết mấy thôn trấn còn lại.
Trước khi rời thành, nàng ghé qua Đôn Nghĩa Phường một chuyến, giao giấy tờ đất cho Cù thị.
Cù thị nhận lại giấy tờ đất sau bao năm xa cách, im lặng hồi lâu, rồi nói với Linh Phủ:
“Có một việc này. Vị Lư công tử ở tây sương đã mất tích hai ngày nay, ta nghĩ chắc hắn rời đi rồi?”
Linh Phủ nghe vậy, bèn bước vào tây sương xem thử, thấy mấy quan tiền trên án kỷ vẫn còn nguyên, không hề động đến, cũng chẳng để lại bất kỳ lời nhắn nào, giống như hắn chưa từng đến nơi đây.
Cù thị nói:
“Hai ngày trước, buổi sáng, Điền bà tử mang cơm tới thì phát hiện người đã biến mất. Củi trong sân đã bổ xong, nước trong chum cũng đã đầy, nhưng người thì không quay lại nữa.”
Linh Phủ lặng người một lát, nghĩ đến cuộc trò chuyện lần trước của bọn họ… Có lẽ người này đã rời đi thật.
Tiền không lấy, việc vẫn làm, Lư tam công tử dùng hành động cuối cùng của mình để bày tỏ thái độ.
“Hắn chắc đã rời đi. Mẫu thân không cần lo lắng, có lẽ hắn đã có mục tiêu của riêng mình, biết nên làm gì rồi.”
Linh Phủ khép cửa tây sương, nói với Cù thị:
“Con còn chút việc phải đi trước. Mẫu thân giữ kỹ giấy tờ đất, có gì đợi con về rồi chúng ta bàn bạc.”
Cù thị gật đầu. Linh Phủ rời đi, cùng Tôn Bảo và Triệu Nhị phi ngựa mà đi.
Ngoài thành, những cánh đồng xanh xen lẫn sắc vàng.
Đã cuối tháng Năm, nhà nào trong ruộng trồng rau đều đã thu hoạch một vụ rau sớm.
Hôm nay bọn họ đến hai thôn thuộc trấn La Tập. Trên đường cưỡi ngựa qua những cánh đồng bạt ngàn, Linh Phủ phát hiện ở đây có rất nhiều ruộng trồng cao lương.
Điều này cũng không có gì lạ. Cao lương tuy không ngon như gạo, nhưng dễ trồng, chịu nhiệt, chịu hạn, thích nghi tốt, không kén chọn đất, là lương thực cứu mạng mà người nghèo thường lựa chọn.
Song, do thời gian gieo trồng của mỗi nhà khác nhau, tình hình sinh trưởng của cao lương cũng không giống nhau.
Những cây cao lương gieo vào mùa xuân lúc này đã vươn lên thân thẳng, trên đầu nhú ra chùm bông đỏ nhạt. Những cây gieo vào mùa hè mới đây chỉ vừa nhú lên mầm non xanh mướt.
Vì Tôn Bảo và Triệu Nhị vốn là con nhà nông chính gốc ở huyện Sở Ấp, Linh Phủ giao cho bọn họ một nhiệm vụ: tìm một người biết trồng trọt giỏi trong các thôn trấn.
Linh Phủ quyết định trò chuyện thật kỹ với những lão nông giàu kinh nghiệm, để kiểm chứng những điều nàng đọc được trong “Tề Dân Yếu Thuật”.
Không phải nàng nghi ngờ những gì trong cuốn sách, mà bởi mỗi nơi có điều kiện khí hậu, thủy văn và thổ nhưỡng riêng, chỉ có trò chuyện với các nông dân lão luyện mới nhanh chóng tìm ra phương pháp phù hợp với địa phương.