Vũ Lăng Xuân Thiếu - Thuyền Trưởng Thiệu Dao - Chương 98
Trong nội nha, ban ngày thường luôn có chút buồn tẻ.
Các chủ tử đều không ở đây, đám gia nhân ba người một nhóm, năm người một tốp, cứ theo lệ mà làm việc của mình, khi không bị quản sự trông thấy thì tán chuyện đôi câu.
Căn phòng của Linh Phủ mở toang cửa sổ và cửa chính, nha hoàn Anh Nữ cùng A Vân đang quét dọn bên trong.
A Vân vừa làm việc, thỉnh thoảng lại ngóng nhìn ra ngoài cửa sổ. Đột nhiên, nàng ta nhìn thấy gì đó, vội vàng ném chiếc khăn xuống rồi chạy ra ngoài.
“Nhị ca! Nhị ca!” A Vân vui mừng khôn xiết, chạy đến chỗ Trình Duệ.
Hôm nay, Trình Duệ mặc một bộ áo bó sát, buộc khăn đơn giản, trông hết sức gọn gàng. A Vân nhìn hắn, liền hỏi: “Huynh định đi đâu sao?”
Trình Duệ dường như đang vội, hắn siết c.h.ặ.t dây lưng, không dừng bước, chỉ nói vội: “Ta phải ra ngoài, không thể nói nhiều với nàng được.”
A Vân nhìn bóng dáng Trình Duệ bước nhanh đi xa, không khỏi thất vọng, đành lủi thủi quay lại phòng.
Anh Nữ liếc nàng một cái, chẳng nói gì thêm, tiếp tục lau dọn giá đặt chậu hoa.
A Vân thì dường như chẳng để tâm đến Anh Nữ, nàng ta chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình…
—
Tại phủ nhà Tưởng gia.
Đêm đã buông xuống.
Tưởng phu nhân thấy phu quân bà vẫn ngồi trầm tư trước bàn sách, bèn lặng lẽ mang một bát trà đến.
Tưởng huyện thừa nhận ra có người đến gần, quay đầu lại nhìn, thấy là Tưởng phu nhân, liền mỉm cười: “Sao nàng chưa nghỉ ngơi?”
Tưởng phu nhân ngồi xuống chiếc ghế tròn bên cạnh, ánh mắt đầy quan tâm nhìn phu quân, ôn tồn nói: “Ta thấy ngài ngồi trong thư phòng cả ngày, nên đến xem. Đây là bát trà thanh nhiệt, ngài uống một chút đi.”
Tưởng huyện thừa nghe lời, cầm bát trà lên uống vài ngụm, nhẹ nhàng xua đi nỗi lo âu trên trán, cố lấy lại tinh thần rồi nói với phu nhân: “Khiến nàng phải lo lắng rồi.”
Tưởng phu nhân dịu giọng: “Nhữ Thành, dạo này ngài cứ nặng trĩu tâm sự, cũng không hay đến huyện nha nữa. Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Tưởng huyện thừa khẽ nhìn xuống gạch nền dưới chân. Thế lực của Khuất Nguyên Đình ngày càng lớn mạnh, lại được Tiết độ sứ ưu ái. Còn bản thân hắn thì sao? Phía bên kia, Từ Bách Hưng không những nhận tội mà còn kéo cả hắn cùng Phí huyện úy vào. Nếu không nhờ Trương thứ sử nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ, cộng thêm sự giúp đỡ từ Tào Phụng Lâm, thì hắn chắc chắn khó mà bình yên vô sự như hiện tại.
Nhưng liệu có thể xem như vô sự không?
Nhìn lại huyện Sở Ấp ngày nay, trong huyện nha toàn là người của Khuất Nguyên Đình. Đến cả Phan gia mà hắn luôn dựa vào cũng trở nên kín tiếng. Phan Ngũ lang còn chạy sang nương nhờ vị thúc phụ làm Trường sử ở Tương Châu.
Ở đây, hắn chẳng còn chút lợi thế nào. Khuất Nguyên Đình chắc chắn sẽ dồn hết sức để đối phó hắn.
Những thứ hắn đang nắm giữ, nếu bị Khuất Nguyên Đình phát hiện, thì quả thực mọi công sức trước đây sẽ đổ sông đổ bể.
Nhưng ngược lại, chỉ cần Khuất Nguyên Đình không thể lấy được những thứ đó, thì dù hắn có đi đâu, vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế.
Vì vậy, hắn quyết định hé lộ ý định của mình với phu nhân, bèn ngẩng lên nhìn phu nhân nói: