Phơi bày, vạch trần.
Thầy Lý nói xong, Châu Dị vô thức nhìn sang Khương Nghênh.
Khương Nghênh nở nụ cười tươi, dường như hoàn toàn chẳng để tâm đến lời thầy Lý nói.
Châu Dị ngậm chặt điếu thuốc.
“Lão già này!”
Từ khách sạn bước ra, Châu Dị điều một chiếc xe đi đưa thầy Lý đi gặp bạn. Sau đó anh quay lại nhìn Khương Nghênh, vẻ mặt tự nhiên.
“Đến chỗ em hay là đến chỗ tôi?”
Khương Nghênh ngẩn người. Rồi chợt hiểu ra Châu Dị muốn nói gì.
“Mai tôi có cuộc họp sáng.”
Châu Dị vắt chiếc áo vest lên cánh tay, nửa cười nửa không.
“Vậy đến chỗ em đi. Tiết kiệm thời gian cho em.”
Khương Nghênh có chiều cao được xem là thuộc hàng cao trong nữ giới, nhưng đứng trước Châu Dị, cô thấp hơn anh cả cái đầu.
Lúc này hai người nhìn nhau, Khương Nghênh nói.
“Hôm nay tôi không có hứng.”
Châu Dị bước lên, cúi đầu kề sát vào tai cô:
“Vậy em đừng cử động, để tôi.”
Khương Nghênh: “…”
Bị người như Châu Dị nhắm vào, cũng giống như con mồi bị thợ săn nhắm đến.
Đến khi ngồi vào xe Châu Dị, Khương Nghênh cảm thấy hối hận về việc mình đã bốc đồng tối hôm ấy.
Rõ ràng là tỉnh táo, ấy vậy mà…
Khiến cho bây giờ cô có muốn từ chối thì cũng thành là õng ẹo.
Nên nói thế nào nhỉ? Cũng giống như là bạn rõ ràng đã làm đĩ rồi, ấy vậy mà đòi cứ dựng cái tấm bia trinh tiết lên.
Hai người trên xe đều im lặng, trợ lý Trần ngồi ở trước thi thoảng liếc vào kính chiếu hậu nhìn hai người. Trong đầu đầy dấu hỏi.
Rốt cuộc hai người bắt đầu từ khi nào ấy nhỉ?
Rõ ràng từ sáng đến tối anh đều không rời xa sếp nhà mình, làm sao mà chẳng phát hiện được chút manh mối nào hết vậy?
Trợ lý Trần vừa lái xe vừa liên tưởng đến chuyện cách đây hai ngày. Anh muốn phân tích thử xem có dự báo gì không.
Nhưng suy nghĩ mãi mà trong đầu chỉ có cảnh tượng hai người đối đầu nhau, chẳng có lấy một cảnh mờ ám.
Khi xe đến khu nhà Khương Nghênh, hai người người trước người sau xuống xe.
Trợ lý Trần xuống xe hỏi Châu Dị.
“Sếp, sáng may mấy giờ tôi đến đón anh?”