Khương Nghênh cầm điện thoại muốn cúp máy.
Giọng nói từ tính của Chu Dịch vừa vặn vang vào tai cô.
Khương Nghênh cau mày, trong lúc nhất thời muốn giả vờ như không nghe thấy và cúp điện thoại.
“Khương quản lý, Chu Tổng nói cô tới đây!”
“Ừm.”
Rốt cuộc tố chất công việc đã bắt cóc cô, không để cho cô làm chuyện phản nghịch như vậy.
Khương Nghênh cầm cuốn sổ kế hoạch đi đến trước cửa phòng làm việc của trưởng phòng kế hoạch.
Cùng lúc thấy giám đốc phòng kế hoạch đang gật đầu cúi người để lấy lòng Chu Dịch.
Chu Dịch thân hình cao dài tựa vào sofa hút thuốc, còn trưởng phòng kế hoạch Triệu Sáng đứng trước mặt anh với chiếc gạt tàn cầm trên tay.
Mỗi lần Chu Dịch đưa tay ra gạt tàn thuốc đều đúng thời điểm đưa tới nhặt lấy tàn thuốc.
Bộ dạng khom lưng của Triệu Sáng khiến Khương Nghênh đứng ở cửa không khỏi nghĩ tới vị tổng quản của thời xưa.
Nếu đặt chuyện này vào thời cổ đại, Triệu Sáng chắc chắn sẽ là người thích hợp với vị trí đại tổng quản.
Sau khi quan sát sự tương tác giữa hai người được một lúc, Khương Nghênh mới đưa tay gõ cửa.
Triệu Sáng quay đầu lại khi nghe thấy âm thanh đó, trên môi nở nụ cười xin lỗi: “Khương quản lý.”
Khương Nghênh cười đáp lại: “Triệu quản lý.”
Chu Dịch nhìn thấy Khương Nghênh, chỉ liếc qua rồi thu hồi ánh mắt, đem điếu thuốc trong tay dụi tắt vào gạt tàn Triệu Sáng đáng cầm.
Chu Dịch có thể không chào hỏi với Khương Nghênh.
Còn Khương Nghênh lại không thể.
Khương Nghênh mang giày cao gót bước vào cửa, nhẹ nhàng hé đôi môi đỏ mọng: “Chu Tổng.”
Chu Dịch luôn phân biệt rõ ràng giữa việc công và tư, không nói gì thừa thãi, vẫy tay với Khương Nghênh: “Hai người cứ bàn bạc với nhau, không cần phải để ý đến tôi.”
Sau khi Chu Dịch nói vậy, Khương Nghênh thật sự không nói thêm một lời với anh, nhấc giày cao gót đến bàn làm việc, mở tập tài liệu trên tay, quay lại nhìn Triệu Sáng: “Triệu quản lý?”
Triệu Sáng run lên, vô thức nhìn về phía Chu Dịch.
Chu Dịch nhướng mày, ngón tay thon dài gõ gõ lên tay vịn sofa, “Nhìn tôi làm gì thế? Khương quản lý đang gọi ông đấy!”
Triệu Sáng gượng cười hai tiếng, kiên trì bước tới: “Khương quản lý.”