Chương 68
“Cái gì cơ!?” Lần này đến lượt Tô Xán ngạc nhiên.
“Anh nói gì? Anh cũng là người xuyên sách?”
Cô bắt đầu thấy khó chịu, trong đầu nghĩ Hạ Cẩm Ngôn đang cố ý trêu mình.
Nhưng điều khiến cô không ngờ là câu chuyện tiếp theo của anh còn khiến cô há hốc mồm hơn nữa.
“Anh tên thật là Hạ Hàn Vũ, cũng là một tổng giám đốc ngoài đời thật. Hôm đó anh đang đọc một bộ truyện chuẩn bị được chuyển thể thành phim, nhưng trong thư mục lại có thêm một file truyện khác. Anh tò mò mở ra xem thử nhưng lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Lúc tỉnh lại thì đã thấy em.”
Nghe đến đây, ngực Tô Xán như bị đè bởi một tảng đá nặng. “Ngày đó là khi nào?”
“Chính là lúc cơ thể này gặp tai nạn xe. Khoảng thời gian qua, anh cũng luôn tìm cách quay về. Nhưng rồi anh lại thích em. Anh không dám thể hiện quá rõ, cứ tự hỏi bản thân làm sao lại đi thích một nhân vật trong truyện, nhưng rồi không kiềm chế được.”
“Anh chưa từng đọc đến đoạn kết, nên cũng chẳng biết mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào.”
Tô Xán nhìn anh, miệng hơi mở ra mà không nói được gì, gương mặt Hạ Cẩm Ngôn thì chân thành đến mức không thể nghi ngờ là đang nói dối.
Không khí bỗng rơi vào im lặng, Hạ Cẩm Ngôn cứ nghĩ mình khiến cô sợ, đang định giải thích thì lại nghe cô cất tiếng:
“Thật ra truyện này vốn không có kết thúc. Trong đầu em, đoạn kết lý tưởng là Hạ Cẩm Ngôn sẽ đến với Tô Thanh, nhưng bây giờ Tô Thanh đã ra nước ngoài rồi.”
Tô Xán nhíu mày nhìn anh: “Hay là anh thử tiếp cận cô ấy xem. Biết đâu thành công, cả hai ta sẽ cùng được quay về.”
Lúc này, cả hai đều hiểu rõ: đây không còn là lúc để nghĩ đến tình cảm. Bỗng chốc tìm được hy vọng trở lại, trong lòng không khỏi nôn nao.
“Anh không được kháng cự trong lòng chuyện đến với Tô Thanh đâu, phải chủ động một chút.”
Dù Hạ Cẩm Ngôn rất không cam lòng, nhưng cũng muốn nhanh chóng trở lại thế giới thật nên đành gật đầu đồng ý.
Hai người hẹn nhau ngày mai sẽ đến tìm Tô Thanh.
Tối hôm đó, cả hai ngồi trò chuyện dưới bầu trời đêm, kể cho nhau nghe cuộc sống thật của mình ở thế giới kia. Thời gian cứ thế trôi qua rất nhanh.
Khi Tô Xán tỉnh dậy lần nữa, cô thấy mình đang nằm trong một căn phòng vừa xa lạ mà lại vừa vô cùng quen thuộc.
Cô ngơ ngác hai giây, rồi lập tức bật dậy đầy phấn khích, cô đã quay lại hiện thực rồi!
Cô vui đến mức chỉ muốn chia sẻ ngay với ai đó. Vội cầm điện thoại lên xem thì nhận ra mới chỉ qua một ngày.
Nhưng điện thoại lại hiển thị hàng loạt cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là từ biên tập viên.
“Cô đi đâu thế hả? Truyện của cô được ông lớn duyệt rồi đấy! Chuẩn bị ký hợp đồng chuyển thể thành phim nhé, chuyển tiền cho cô liền đây!”
Hết tin vui này đến tin vui khác, khiến Tô Xán cười tít mắt, không khép nổi miệng.
Cô quyết định sẽ viết nốt phần kết còn dang dở của quyển truyện kia.
Nhưng khi nghĩ đến truyện, lòng cô lại chùng xuống, Hạ Cẩm Ngôn chắc cũng đã trở về rồi nhỉ?
Đúng lúc đó, điện thoại lại reo, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
“Chuẩn bị một chút, lát nữa gặp ông lớn nha.”
Cúp máy, cô đứng dậy rời giường. Mới chỉ có một ngày, mà cô có cảm giác như đã xa nơi này rất lâu.
Tô Xán đứng dưới chân một tòa cao ốc, ngước nhìn lên phía trên, không biết chuyện gì đang chờ đợi mình.
“Chào cô, chúng tôi đến để bàn chuyện chuyển thể truyện thành phim.” Nhân viên lễ tân dường như đã đợi sẵn, đưa hai người đến phòng họp.
Tô Xán ngồi xuống sofa, trong lòng dù phấn khởi nhưng vẫn mang theo một chút trống trải như thể vừa mới thất tình.
Nếu biết trước sẽ trở lại hiện thực, đáng lẽ nên để lại phương thức liên lạc.
Nhưng vì sao lại quay về vào lúc đó?
Suốt dọc đường, Tô Xán cứ nghĩ mãi về điều ấy.
Có lẽ chìa khóa để trở về chính là Hạ Cẩm Ngôn.
Hai người cùng là người xuyên sách, cho nên khi cô khuyên anh đến với Tô Thanh, chuỗi logic của mạch truyện đã chấm dứt vì nữ phụ đã không còn là vật cản đường của nam nữ chính ngược lại còn thúc đẩy họ đến với nhau.
Đang miên man nghĩ ngợi, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra.
Một người đàn ông bước vào, dáng cao gầy, âu phục cắt may hoàn hảo, dưới đôi mày kiếm là đôi mắt sáng lên đầy bất ngờ.
Anh đi thẳng đến trước mặt Tô Xán, cố nén lại niềm khao khát muốn ôm chầm lấy cô.
Anh chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra, giọng hơi run run: “Chào cô, tôi tên là Hạ Hàn Vũ.”
Cô gái trước mặt ngơ ngác nhìn bàn tay thon dài ấy rồi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, trong mắt dâng lên lớp nước long lanh vì xúc động.
Cô cũng đưa tay ra nắm lấy bàn tay ấm áp ấy, dịu dàng mỉm cười đáp: “Chào anh, tôi là Tô Thanh.”