Site icon TruyenVnFull

Ý Chí Sinh Tồn Chết Tiệt Này! - Chương 177

Giang Lạc trong lòng giật mình, nhưng Cát Vô Trần lại nói ra tất cả, điều đó khiến cậu bắt đầu nghi ngờ dụng ý của Cát Vô Trần.

“Ngươi tại sao lại nói những điều này cho ta?”

“Bởi vì Túc Mệnh Nhân đã để mắt đến cậu,” Cát Vô Trần nói, “Vì hắn cho rằng cậu có thể giết được chủ nhân, tôi cũng cho rằng cậu có thể ngăn cản chủ nhân.”

Cát Chúc từng nói với Giang Lạc rằng đừng lại gần Cát Vô Trần, vì Cát Vô Trần có lòng dạ rắn rết, thỉnh thoảng sẽ cắn chết người. Giang Lạc phải thừa nhận lời Cát Chúc nói là đúng, tên Cát Vô Trần này trông thì tiên khí ngút trời, tuyệt đối không thể làm ra chuyện đào tim móc phổi tâm sự với cậu những chuyện đã qua. Nhưng nếu nói là giả thì, lời hắn nói hoàn toàn trùng khớp với một số suy đoán của Giang Lạc, Giang Lạc đoán đoạn này nửa thật nửa giả, phần liên quan đến Túc Mệnh Nhân có lẽ là thật, nhưng những chỗ khác thì chưa chắc.

“Ngươi cũng đừng giả vờ nữa,” Giang Lạc nói thẳng, “Không nói những chuyện hư ảo khác, ngươi hãy giải thích xem, tại sao lại nhiều lần ra tay với Cát Chúc?”

Khuôn mặt Cát Vô Trần trở nên lạnh lùng, “Giang thí chủ, cậu nghĩ thay đổi suy nghĩ của chủ nhân dễ dàng sao?”

“Sư phụ và sư thúc của tôi nói chủ nhân bị ép buộc mới đến mức diệt sạch nhân tính, nhưng ngài ấy lại là người duy nhất trong dòng dõi trực hệ Trì gia có thể dung hợp với quỷ văn và phản công kiểm soát quỷ văn.”

Cát Vô Trần chế giễu: “Khi còn sống ngài ấy đã là một Ác Quỷ khoác da người rồi. Năm năm trước khi tôi biết sự thật, cậu nghĩ tôi không cố gắng bảo vệ ngài ấy, thay đổi suy nghĩ của ngài ấy sao? Nhưng hoàn toàn vô dụng. Ngài ấy thậm chí có thể sắp đặt lợi dụng cái chết của chính mình, từ nhỏ đã biết giả vờ làm người giả nhân giả nghĩa, sự nhẫn nhịn khiến tôi cũng phải rùng mình. Rõ ràng là một kẻ ác độc và điên rồ bẩm sinh, sự tổn thương mà Trì gia và những người khác gây ra cho ngài ấy, chỉ là bức ngài ấy bộc lộ bản tính mà thôi.”

“Tôi nói thật, trước khi cậu xuất hiện, tôi đã nghĩ tương lai không còn khả năng thay đổi nữa rồi.”

Giọng điệu của Cát Vô Trần rất lạnh, “Vì tương lai sớm muộn gì cũng sẽ trở nên như vậy, nếu Cát Chúc vẫn ngu ngốc như thế, em ấy chắc chắn sẽ không sống được bao lâu, chi bằng bị tôi g**t ch*t sớm hơn trước khi tai họa xảy ra.”

Giang Lạc cắn điếu thuốc đã bị dập tắt, đột nhiên cười trầm.

Cát Vô Trần lộ vẻ không vui, “Giang thí chủ cười gì vậy?”

“Ta thấy ngươi khá thú vị,” Giang Lạc khó khăn ngừng cười, “Hơi khẩu thị tâm phi. Ngươi muốn dạy dỗ cậu ấy đừng dễ dàng tin tưởng bất cứ ai đúng không, để cậu ấy sống với nỗi hận dành cho ngươi?”

Cát Vô Trần cứng người.

Giang Lạc không trêu chọc hắn nữa, “Ngươi biết cách thành thần của Túc Mệnh Nhân không?”

Thấy cậu không nhắc đến chuyện vừa rồi, sắc mặt Cát Vô Trần cũng dịu đi, “Đúng vậy, tôi biết.”

“Cuốn kinh sách đó đã cùng Tàng Kinh Các hóa thành tro tàn, trên đời này chỉ có tôi và Túc Mệnh Nhân biết phương pháp này,” Cát Vô Trần nói, “Giang thí chủ, tôi không có ác ý với cậu, tôi chỉ có hai điều kiện. Nếu cậu đồng ý làm được, tôi sẽ chủ động nói cho cậu biết đó là phương pháp gì.”

Giang Lạc: “Nói cho ta nghe thử xem.”

Cát Vô Trần nhìn Giang Lạc sâu sắc, “Một là giết Túc Mệnh Nhân, một là ngăn Trì Vưu hủy diệt giới huyền học.”

Giang Lạc cứ tưởng là gì, cậu không chút do dự gật đầu, đưa tay ra nói: “Ta đồng ý rồi, đưa phương pháp đây.”

Cát Vô Trần không ngờ Giang Lạc lại dứt khoát đồng ý như vậy, ngược lại có chút do dự. Giang Lạc chế nhạo nhìn hắn, “Ngươi không phải nói bừa, cuối cùng lại không dám chơi chứ?”

Cát Vô Trần im lặng.

Giang Lạc chậm rãi đứng dậy, đột nhiên đá một cú vào Cát Vô Trần, mặt lạnh tanh: “Ngươi đùa ta đấy à.”

Cát Vô Trần bị đá cũng không tức giận, hắn phủi phủi dấu giày trên người, khuyên nhủ ân cần, “Giang thí chủ, thứ quan trọng như vậy tôi cũng không thể tùy tiện đưa cho cậu. Tuy tôi biết cậu rất đặc biệt đối với chủ nhân, nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Nếu cậu có thể khiến ngài ấy yêu cậu, nguyện ý vì cậu mà trả giá sinh mệnh, tôi sẽ nói cho cậu phương pháp đó.”

Cát Vô Trần không phủ nhận sự đặc biệt của Trì Vưu đối với Giang Lạc, nhưng lần trước ở Hậu Sơn Liên gia, khi Trì Vưu và Giang Lạc đánh nhau, không ai nương tay cả. Thấy Giang Lạc mình đầy máu bước ra từ màn sương đen, Cát Vô Trần đã do dự.

Trì Vưu rất hứng thú với Giang Lạc, nhưng sự hứng thú này không đủ quan trọng để hắn từ bỏ việc hủy diệt giới huyền học. Dù Cát Vô Trần thất vọng, nhưng Giang Lạc ít nhất cũng cho hắn thấy hy vọng. Cát Vô Trần chỉ muốn Trì Vưu hoàn toàn yêu Giang Lạc, cho đến cuối cùng cam tâm tình nguyện vì Giang Lạc mà từ bỏ những ý nghĩ đáng sợ, bị Giang Lạc nắm lấy dây cương của chính mình.

Nhưng bản thân Cát Vô Trần cũng không có tự tin, Trì Vưu làm sao có thể yêu một người chứ? Ngài ấy có tình yêu đó không?

Giang Lạc trầm ngâm, “Ngươi có ý gì?”

Cát Vô Trần đầy chân tình nói: “Giang thí chủ, trong năm năm qua tôi là người duy nhất biết bí mật thành thần của Túc Mệnh Nhân, để bảo vệ bí mật này, tôi ăn không ngon ngủ không yên, cứ thế mà chịu đựng năm năm. Nếu tôi cứ thế nói phương pháp này cho cậu, nhưng cậu lại không ngăn được chủ nhân, chẳng phải tôi đã mất cả chì lẫn chài sao?”

Hắn bán thảm đến mức Giang Lạc nổi da gà, “Vậy sao ngươi không tự dùng?”

“Bởi vì tôi không làm được,” Cát Vô Trần chế nhạo, “Giang thí chủ, không phải ai cũng có thể thành thần sau khi nhận được cúng bái, bao nhiêu năm qua, cũng chỉ có Túc Mệnh Nhân là một người duy nhất như vậy.”

Giang Lạc cũng không nói gì, cứ thế nhìn hắn. Đôi mắt đẹp sâu không thấy đáy, Cát Vô Trần hạ giọng, hơi tiết lộ một chút, “Sức mạnh của hắn đến từ sự cúng bái. Hắn ăn hương hỏa mới trở thành ngụy thần, càng nhiều người cúng bái hắn, hoặc sức mạnh của tín đồ cúng bái hắn càng mạnh, hắn cũng sẽ càng mạnh. Muốn làm hắn yếu đi, hoặc là ngừng cúng bái hắn, hoặc là tước đoạt tín đồ của hắn.”

“Giang thí chủ, lời này nói đến đây thôi, còn về phần làm thế nào để ngừng cúng bái hắn, làm thế nào để tước đoạt tín đồ của hắn, đợi khi cậu chứng minh được sự quan trọng của cậu đối với chủ nhân, tôi sẽ nói cho cậu.”

Lời này vừa ra, Giang Lạc đã tin được hơn một nửa, cậu không suy nghĩ lâu, liền dứt khoát nói: “Ta đồng ý rồi, cút đi.”

Cát Vô Trần hài lòng cười, lùi hai bước, chuẩn bị rời đi.

Giang Lạc đột nhiên nói, “Cát Vô Trần, nhìn vẻ Thành Đức đại sư vừa chạy đi, ông ấy cũng biết ngươi ở đây phải không. Ngươi và Đại Chiêu Tự rõ ràng chưa hoàn toàn cắt đứt quan hệ, đúng không.”

Cát Vô Trần khựng bước, đi về phía sau cây tùng.

Thành Đức đại sư trở về, Giang Lạc tiếp tục trò chuyện vui vẻ với ông. Cả hai đều biết đối phương đang diễn kịch, nhưng không ai vạch trần. Sau khi tham quan toàn bộ Đại Chiêu Tự, Thành Đức đại sư còn tặng một món quà cho Giang Lạc.

Cát Chúc không biết đã nói chuyện gì với trụ trì, nhìn đôi mắt thì thấy đã khóc một trận, nhưng sắc mặt rất tốt. Khi hai người trở về, Cát Chúc mới nhớ ra chuyện chính, hối hận nói: “Tôi mải nói chuyện với Sư Phụ trụ trì quá, quên mất chưa lấy tài liệu cho cậu rồi.”

Giang Lạc lấy túi quà ra, mở ra xem, bên trong là một chuỗi hạt Phật, bên dưới có lót một miếng đệm m*t đen. Giang Lạc nhấc miếng đệm m*t lên, thấy phía dưới có một tập tài liệu về Túc Mệnh Nhân, cậu nói: “Không sao đâu.”

Các hòa thượng của Đại Chiêu Tự đều là người thông minh, đặc biệt là Cát Vô Trần. Giang Lạc liếc nhìn Cát Chúc, Cát Chúc đang cầm một quả táo ăn, gặm nốt phần thịt còn sót lại trên lõi táo.

Vị này đúng là một dị nhân.

Về đến nhà, Giang Lạc đọc đi đọc lại tài liệu về Túc Mệnh Nhân vài lần. Hồ sơ của Đại Chiêu Tự về Túc Mệnh Nhân cũng không nhiều, nhưng ít nhất cũng cho Giang Lạc biết Túc Mệnh Nhân là người như thế nào.

Ban đầu, Túc Mệnh Nhân quả thực là một con người. Khi được trụ trì đưa đến chùa Bạch Lộ, hắn vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng hắn có chút khác biệt so với những đứa trẻ khác, không một chút nghịch ngợm hay tò mò về thế giới bên ngoài.

Túc Mệnh Nhân ít khi có biến động cảm xúc, đối xử với người và động vật như nhau. Hắn dường như có thể tự nhiên lĩnh hội thiền ý, nhanh chóng được trụ trì lúc bấy giờ nhận làm đệ tử, còn được ca ngợi là có “tấm lòng Bồ Tát”.

Nhưng dần dần, Túc Mệnh Nhân bắt đầu tò mò về thần, Phật.

Hắn muốn biết trên đời có thật sự tồn tại Phật Tổ và thần tiên hay không, muốn biết tại sao tuổi thọ con người chỉ vỏn vẹn trăm năm, thế là hắn rời chùa Bạch Lộ, đi đến thế giới rộng lớn hơn để tìm kiếm câu trả lời.

Khi trở về, hắn đã trở thành người bảo vệ giới huyền học, Túc Mệnh Nhân đã sống hơn hai trăm năm.

Giang Lạc ghi nhớ tài liệu xong liền cất đi, bắt đầu suy nghĩ về yêu cầu của Cát Vô Trần.

Khiến Trì Vưu yêu mình, nguyện ý vì mình mà hi sinh tính mạng?

Giang Lạc dựa vào ghế trầm tư.

Nếu chuyện này thành công, ngoài việc thu được lợi ích, đây còn là một cơ hội tốt để đùa giỡn Trì Vưu. Nếu Trì Vưu yêu Giang Lạc, Giang Lạc liền quay lưng bỏ anh ta, điều này sẽ sướng đến nhường nào chứ?

Mấy lần trêu chọc trước đây Giang Lạc vẫn chưa tính sổ với Trì Vưu đâu, tất cả đều được cậu ghi vào sổ sách từng khoản một. Còn về sự thèm muốn và trả thù của Ác Quỷ? Ha ha, Trì Vưu hiện giờ chẳng phải đã bắt đầu thèm muốn cậu rồi sao.

Tệ hơn cũng không tệ hơn bây giờ, Giang Lạc như bọ chét nhiều không sợ ngứa, còn có chút hả hê mà rục rịch.

Sau khi nghĩ thông suốt, Giang Lạc bắt đầu chuẩn bị kế hoạch, còn kéo Văn Nhân Liên đến làm quân sư cho mình.

Lý do thuyết phục Văn Nhân Liên rất đơn giản, “Túc Mệnh Nhân hy vọng Trì Vưu yêu tôi, để tôi lợi dụng lúc Trì Vưu mất cảnh giác mà giết anh ta. Văn Nhân, tôi định sẽ gậy ông đập lưng ông, tiện thể mê hoặc Túc Mệnh Nhân.”

Văn Nhân Liên chống cằm, “Tức là trước tiên sẽ câu Trì Vưu, sau đó mượn cơ hội làm rõ mục đích của Túc Mệnh Nhân?”

“Đúng vậy,” Giang Lạc lông mày đầy ưu sầu, khó khăn nói, “Nếu lời Túc Mệnh Nhân nói là thật, tôi ít nhất phải chuẩn bị sẵn sàng. Tôi phải khiến Trì Vưu không còn đề phòng tôi nữa, nếu anh ta muốn hủy diệt giới huyền học, tôi cũng có thể kịp thời ngăn cản.”

Văn Nhân Liên khẽ thở dài, lấy lại tinh thần để Giang Lạc nhập cuộc, cố ý cười nháy mắt: “Giang Lạc, trong khoản này cậu đúng là tìm đúng người rồi.”

Để chứng minh thực lực của mình, Văn Nhân Liên lập tức kể vài chuyện làm người khác mê mẩn, cậu ta thường xuyên mặc đồ nữ chính là để nhìn thấu những điều xấu xa, đối với việc “dụ dỗ” và “câu người” thì cậu ta quá hiểu rồi.

Giang Lạc cầm giấy bút, Văn Nhân Liên thao thao bất tuyệt chỉ huy: “Trì Vưu sau khi biến thành quỷ tính cách thay đổi lớn, không thể dùng cách đối xử với con người để đối phó hắn. Cậu và hắn đều không phải người bình thường, những buổi hẹn hò, xem phim, mở phòng bình thường hoàn toàn không có tác dụng với hai người. Hai người cần sự va chạm của hormone nam giới k*ch th*ch, như vậy mới khiến hắn ngày càng mê đắm cậu.”

Giang Lạc chăm chú lắng nghe.

Văn Nhân Liên suy nghĩ một chút, “Hắn ta đã từng nói với cậu những lời nào mang tính chiếm hữu chưa?”

Giang Lạc biểu cảm méo mó trong chốc lát, “Anh ta nói da thịt tôi, máu của tôi đều thuộc về anh ta.”

“Cái sự chiếm hữu này…” Văn Nhân Liên chép miệng, rồi lại hài lòng nói, “Giang Lạc, hắn đã nảy sinh ý muốn chiếm hữu cậu, còn là ý muốn chiếm hữu không nhỏ nữa, điều này đã thành công được một nửa rồi. Càng vào lúc này, cậu càng phải tỏ ra một thái độ tuyệt đối sẽ không bị hắn ta có được, hắn ta muốn chiếm hữu nhưng lại không chiếm hữu được, tình cảm của hắn ta dành cho cậu sẽ từng bước sâu đậm hơn trong quá trình này.”

Giang Lạc trầm ngâm.

“Đàn ông yêu đàn ông khác với nam nữ yêu nhau, trong tình cảm giữa hai người đàn ông, ‘t*nh d*c’ và ‘sự va chạm’ chiếm một phần rất lớn, trước hết, phải khơi gợi sự hứng thú kép của hắn đối với cậu,” Văn Nhân Liên hỏi, “Giang Lạc, Trì Vưu gần đây có ám chỉ gì về mặt đó với cậu không?”

Giang Lạc nói: “… Anh ta nói muốn lên giường với tôi.”

Văn Nhân Liên trêu chọc liếc Giang Lạc một cái, “Vậy phần này không cần lo lắng nữa, thậm chí còn phải làm lạnh nhạt hắn một chút. Nhưng trước khi làm lạnh nhạt, phải k*ch th*ch khao khát của hắn đối với cậu lên đến đỉnh điểm. Chúng ta hiện đang ở bên có lợi thế, Trì Vưu là người theo đuổi, chúng ta hoàn toàn không cần câu kéo hắn quá rõ ràng, phải xa gần không rõ ràng, để hắn chủ động đến gần cậu để tăng thiện cảm.”

Đàn ông mà, khi h*m m**n đối với một người đạt đến đỉnh điểm nhưng không thể giải tỏa được, ánh mắt hắn nhìn đối phương đều bừng lửa. Lúc này, một nụ cười, một cử chỉ, thậm chí là một bóng lưng của Giang Lạc cũng có thể khiến hắn phát điên.

Ngay cả khi Trì Vưu đã biến thành quỷ, hắn cũng không thể thoát khỏi ngoại lệ này.

Giang Lạc và Văn Nhân Liên nhìn nhau, hai người đột nhiên cười kỳ quái không tiếng động. Bài học này kéo dài đúng một giờ đồng hồ, Giang Lạc hoàn toàn bái phục Văn Nhân Liên năm thể*, “Hồi ở thuyền Angonise, cái tên công tử lăng nhăng mà tôi bốc thăm được đáng lẽ phải để cậu đóng vai.”

* Ý nói cực kỳ khâm phục

Văn Nhân Liên cười, nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước. Trông hiền lành, nhân hậu, thực chất lại thâm sâu khó lường, bụng dạ toàn đen tối.

Giang Lạc cũng là một học trò thông minh, cậu nhanh chóng suy ra các ý khác, “Tôi có một ý hay, có lẽ còn có thể nhất tiễn song điêu, tiện thể rời khỏi Phủ Thiên Sư.”

Cậu thì thầm ý tưởng của mình vào tai Văn Nhân Liên, Văn Nhân không nhịn được cười, giơ ngón cái lên, “Ý này hay, Giang Lạc, cậu cũng không tệ đâu.”

Giang Lạc khiêm tốn nói: “Không bằng cậu.”

Hai người họ tụ tập lại, làm chuyện xấu mà không ai ngăn cản, Giang Lạc nghĩ là làm, sáng hôm sau liền gọi điện thoại cho Vương Tam Thán.

Vương Tam Thán một lúc lâu mới bắt máy, dùng giọng thì thầm: “Alo?”

“Sư huynh, là tôi,” Giang Lạc nói, “Anh có ở bên cạnh tiên sinh không?”

Vương Tam Thán nói: “Có, tôi vừa mới từ bên cạnh tiên sinh ra, sợ chết khiếp, chuông điện thoại reo lên tôi cứ ngỡ mình sắp nhảy dựng lên rồi.”

Giang Lạc đồng cảm nói: “Vậy anh phải sợ thêm lần nữa rồi, tôi có chuyện muốn nói chuyện với tiên sinh.”

Vương Tam Thán toàn thân cứng đờ, hắn mặt mày khổ sở ôm điện thoại trở lại thư phòng, trong ánh mắt như nhìn dũng sĩ của mấy sư huynh đệ, run rẩy đưa điện thoại cho Phùng Lệ, “Sư phụ, tiểu sư đệ có lời muốn nói với người.”

Phùng Lệ đang cúi đầu viết bùa, nghe thấy câu này tay khựng lại, mực trên đầu bút lập tức nhỏ xuống bùa giấy, lá bùa này bị hỏng. Hắn đặt bút lông xuống, nhận khăn lau tay từ một đệ tử bên cạnh, động tác chậm rãi, lau mất cả phút, mới cầm điện thoại từ tay Vương Tam Thán.

Hắn vừa đặt điện thoại lên tai, chưa kịp nói gì, Giang Lạc dường như đã biết đã đổi người nghe, “Là tiên sinh sao?”

Phùng Lệ cụp mắt, tùy tay cầm miếng ngọc rồng trên bàn v**t v*, thản nhiên nói: “Nói đi.”

Giang Lạc lại hỏi thăm vài câu, rồi im lặng một lúc, mới cẩn thận nói: “Tiên sinh, tôi muốn… muốn rời khỏi Phủ Thiên Sư.”

Phía đối diện im lặng.

Ánh mắt Giang Lạc lóe lên ý cười, cậu tựa vào lan can, lơ đãng rít một hơi thuốc, giọng điệu lo lắng nói: “Tiên sinh?”

Phùng Lệ cuối cùng cũng mở miệng, “Tại sao?”

“Tôi xin lỗi, tiên sinh,” Giang Lạc hối lỗi nói, “Người là một sư phụ tốt, chỉ là tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng được sư phụ nuôi dạy như vậy. Tôi không phải một đệ tử tốt, càng không xứng đáng làm đệ tử của người. Mỗi lần ở cùng người, tôi áp lực đến mức thở không nổi…Tôi không thích bị trưởng bối kiểm soát, không thích tóc dài ngắn cũng bị quản lý, không thích nói sai một câu là bị người gõ lòng bàn tay. Tiên sinh, người danh tiếng hiển hách, được người người kính trọng, người muốn trở thành đệ tử của người nhiều không kể xiết, không thiếu một mình tôi.”

Trong thư phòng Phủ Thiên Sư, dù là mùa đông, trong phòng vẫn ấm áp như mùa xuân, nhưng mấy sư huynh đệ vốn đang có chút bồn chồn lại cảm thấy từng đợt lạnh lẽo.

Trong phòng yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng kim rơi, giọng nói của Giang Lạc trong điện thoại cũng được họ nghe thấy.

Vương Tam Thán kinh hồn bạt vía, vội vàng cúi đầu, không dám nhìn Phùng Lệ một cái.

Im lặng, ngắn ngủi nhưng như bóp nghẹt cổ họng người ta, Phùng Lệ từ sừng rồng ngọc chạm đến đuôi rồng, hắn nói: “Con hãy đến Phủ Thiên Sư, nói chuyện trực tiếp với ta.”

Nói xong, Phùng Lệ cúp điện thoại.

Trong thư phòng vẫn không một tiếng động, oxy cũng như thiếu đi vậy, sắc mặt lêu lổng của nhị sư huynh Thẩm Như Mã cũng trở nên căng thẳng, anh ta vừa định mạnh dạn khuyên sư phụ, liền thấy Phùng Lệ mạnh mẽ ném con rồng ngọc trong tay xuống đất!

Con rồng ngọc vỡ thành hai mảnh, mảnh ngọc văng tung tóe khắp nơi. Tiếng động lớn này như đập vào tim các sư huynh đệ, lập tức khiến họ căng thẳng, ngay cả một sợi tóc cũng không dám động đậy.

“Các ngươi đi đưa nó về đây,” Phùng Lệ ánh mắt trầm xuống, “Trước bữa tối, đưa tiểu sư đệ của các ngươi đến trước mặt ta.”

Exit mobile version