Tóm tắt
Phùng Chiêu tưởng rằng mình và Phó Tế Hành là thanh mai trúc mã.
Nhưng nào ngờ, trước giờ Phó Tế Hành lại chỉ muốn làm bạn trai cô.
Phùng Chiêu cảm thấy gần đây mình có chút kỳ lạ, nhưng không nói rõ được là kỳ lạ ở đâu, cô lại cảm thấy gần đây Phó Tế Hành cũng có chút kỳ lạ, nhưng cũng không nói ra được kỳ lạ ở chỗ nào.
Mãi cho đến buổi tối hôm đó.
Mắt mũi người đàn ông dần ghé sát lại cô, hơi thở phả vào làn da nơi cổ, anh cười cà lơ phất phơ: “Có phải em muốn hôn anh không?”
Hơi thở Phùng Chiêu khựng lại: “Làm gì có.”
“Nhưng anh muốn.” Yết hầu anh chuyển động, giọng trầm thấp như đang quyến rũ, “Anh vẫn luôn muốn.”
Thật ra tối đó hai người đều nói dối.
Sợi dây định mệnh gắn chặt hai người với nhau, thắt thành một nút thắt không thể tháo rời.
Lập ý: Bạn trai ảo không phải vì theo đuổi tình yêu ảo, cũng không phải vì theo đuổi tình yêu của người khác, mà là được đắm chìm trong tình yêu khiến bản thân nhận ra ý nghĩa của việc tồn tại.
Tag: Đô thị, duyên trời định, con cưng của trời, nhẹ nhàng.