Án Trì Truy Xứ - Chương 21
Sát Thần lão quỷ chỉ con đường mòn trước mặt rồi nói với Đường Thẩm :
– Đây là con đường duy nhất để ngươi rời khỏi Tử Vong đảo. Còn tiểu tử có rời được hay không là do số phận của ngươi.
– Vãn bối rời khỏi đảo Tử Vong rồi sẽ quay lại.
Sát Thần lão quỷ mỉm cười, nhìn chàng.
– Quay lại thì quay lại nhưng trước hết phải rời khỏi đây. Nếu tiểu tử rời khỏi Tử Vong đảo, ngươi nhớ những gì đã hứa với lão phu rồi chứ?
Đường Thẩm gật đầu.
– Vãn bối nhớ.
– Đi đi, lão phu chúc ngươi được bình an.
Đường Thẩm nhìn Sát Thần lão quỷ bằng ánh mắt lưỡng lự. Chàng ngập ngừng một lúc rồi nói :
– Vãn bối muốn biết tục danh của tiền bối.
Sát Thần lão quỷ phá lên cười khành khạch, lão vừa cười vừa nói :
– Đã lâu lắm rồi, ta quên mất tục danh của mình.
Lão suy nghĩ một lúc rồi nhìn Đường Thẩm.
– Lão phu nhớ ra rồi, lão là Lục Đại Thiên.
Đường Thẩm ôm quyền thủ lễ :
– Lục tiền bối bảo trọng.
– Kẻ bảo trọng chính là tiểu tử ngươi thì đúng hơn.
Lão xua tay :
– Đi được rồi đó.
Đường Thẩm ngần ngừ một lúc rồi mới ôm quyền xá :
– Vãn bối hy vọng gặp lại tiền bối.
Lão nhạt nhẽo đáp lời chàng :
– Gặp lại thì tốt, không gặp lại cũng được. Nếu như gặp lại, sau này tiểu tử có trở lại với nghiệp gia sư của mình thì cũng đừng dạy võ công của lão cho ai đó.
– Vãn bối ghi tạc lời huấn thị này.
Chàng hành lễ một lần nữa rồi quay bước đi vào độc đạo. Đi một đoạn Đường Thẩm dừng chân nhìn lại. Sát Thần lão quỷ vẫn còn đứng nhìn theo chàng.
Chàng đưa tay qua khỏi đầu nói lớn :
– Vãn bối sẽ quay lại.
Sát Thần lão quỷ Lục Đại Thiên như không nghe tiếng của chàng mà quay bước bỏ đi. Đường Thẩm chờ cho lão khuất dạng mới tiếp tục dấn bước vào độc đạo.
Chàng vừa đi vừa nghĩ: “Trong độc đạo này có những gì đang chờ mình, đây là Tử Vong đảo, con đường này sao có thể dẫn mình vào Trung Nguyên”.
Đi được ba dặm, Đường Thẩm chạm mặt với một người đeo kim diện, qua trang phục của người đó chàng nhận ra ngay đó là Chưởng môn phái Nga Mi Thiên Luân Bạch Mi. Thiên Luân Bạch Mi đứng chắp tay sau lưng án ngữ ngang độc đạo.
Đường Thẩm bước tới ôm quyền :
– Thiên Luân tiền bối… Đường Thẩm phải mở quang lộ.
– Nếu tiểu tử lấy được mảnh Kim đồ của bổn Chưởng môn… ngươi tiếp tục đi.
– Cung kính không bằng phụng mạng. Mời tiền bối.
Thiên Luân Bạch Mi không nói lời nào mà lắc vai lướt thẳng tới chàng.
Lão dụng chưởng vỗ tới Đường Thẩm, chưởng kình Di Sơn Đảo Hải của Thiên Luân Bạch Mi như thể muốn nuốt chửng uy lực của Đường Thẩm.
Đường Thẩm không né tránh uy lực chưởng kình của Thiên Luân Bạch Mi mà dựng chưởng đón đỡ thẳng.
“Ầm…”
Cả hai người cùng trượt về sau hơn hai trượng, ngang sức ngang tài, chẳng ai hơn ai. Đường Thẩm đanh mặt.
Chàng nghĩ thầm: “Nội lực của người này đúng là siêu phàm”.
Ý niệm đó còn đọng trong đầu chàng thì Thiên Luân Bạch Mi lòn tay ra sau lưng rút trường kiếm, lão hướng mũi kiếm thẳng về phía chàng.
Đường Thẩm nghiêng mặt nhìn Bạch Mi lão tổ nói :
– Chưởng môn tiền bối sẽ dùng U Linh Kiếm Pháp đối phó với vãn bối?
– Nếu tiểu tử giải được U Linh Kiếm Pháp mới có thể tiếp tục đi.
Nói dứt lời Bạch Mi lão tổ múa tít thanh trường kiếm. Tất cả đất đá chung quanh lão đều bị hấp lực của kiếm pháp cuốn lại và chẳng mấy chốc tạo ra một nấm mồ khổng lồ án ngữ trước mặt Đường Thẩm. Chân diện Đường Thẩm căng thẳng cực độ khi chứng kiến sự biến thần kỳ lạ.
Cả ngôi mộ khổng lồ rung chuyển rồi lướt vùn vụt về phía chàng, ngôi mộ đất chưa đến mà Đường Thẩm đã cảm nhận áp lực kiếm khí tỏa ngợp chụp tới chàng.
Chàng điểm mũi giày lướt lên cao tám trượng. Ngôi mộ đất dừng ngay dưới chân Đường Thẩm, rồi một đạo sát kiếm sáng ngời, kết hợp với thân ảnh của Thiên Luân Bạch Mi lướt vụt lên. Thanh trường kiếm phối hợp với thân pháp của Bạch Mi tựa một lưỡi giáo toan xuyên thủng cả bầu trời, mà đích đến cuối cùng là Đường Thẩm.
Hoàn người trên không, Đường Thẩm từ trên cao trút xuống, hai ngón chỉ kẹp chặt lại, điểm thẳng xuống mũi kiếm của đối phương.
“Chát…”
Mũi kiếm và chỉ pháp của Đường Thẩm dính chặt vào nhau, kẻ ở trên người ở dưới lơ lửng trong không trung. Điều mà không một ai có thể tượng được là chỉ pháp bằng xương bằng thịt của Đường Thẩm lại có thể ngăn cản mũi kiếm sắc bén của Thiên Luân Bạch Mi.
Cuộc chiến về chiêu thức nhanh chóng chuyển qua đấu nội lực. Nhưng rõ ràng Đường Thẩm chiếm hẳn thế thượng phong, bởi chàng ở trên, còn Thiên Luân Bạch Mi ở dưới, vô hình chung lão thành điểm tựa cho Đường Thẩm, ngược lại lão không hề có điểm tựa.
Đường Thẩm đẩy Thiên Luân Bạch Mi trở lại ngôi mộ bên dưới. Chân Thiên Luân Bạch Mi chạm vào ngôi mộ đất thì một âm thanh khô khốc phát ra.
“Cách…”
Lưỡi kiếm bị gãy đôi, nửa đoạn kiếm gãy nhanh chóng được Đường Thẩm sử dụng biến thành binh khí điểm vào yết hầu Thiên Luân Bạch Mi Chưởng môn phái Nga Mi.
Thiên Luân Bạch Mi vẫn cầm chặt đốc kiếm gãy, dõi mắt nhìn chàng.
Chàng từ tốn nói :
– Đường Thẩm đi được rồi chứ?
Thiên Luân Bạch Mi ghim ngay thanh kiếm gãy xuống ngôi mộ rồi lấy mảnh Kim đồ của mình trao lại cho Đường Thẩm.
– Tiểu tử đã khai lộ.
– Đa tạ tiền bối.
Chàng ôm quyền xá rồi chậm rãi bỏ đi, Đường Thẩm đi được mười trượng thì nghe tiếng sấm nổ sau lưng mình. Chàng quay mặt nhìn lại, ngôi mộ đã tan thành bụi cùng với Thiên Luân Bạch Mi.
Chàng buông tiếng thở dài, lắc đầu nghĩ thầm: “Tại sao Thiên Luân Bạch Mi lại làm như vậy?”.
Nhìn một lúc nữa, Đường Thẩm chỉ còn biết lắc đầu rồi bỏ đi tiếp. Chàng vừa thả bước vừa nghĩ: “Không có sinh lộ dành cho kẻ thất bại trên Tử Vong đảo”.
Ý niệm đó buộc Đường Thẩm liên tưởng đến lời nói của Tử nhân: “Sinh lộ của ngươi trong tử cảnh”.
Chàng buông tiếng thở dài một lần nữa, nhẩm nói: “Lời của Tử nhân có đúng không?”.
Đi được ba dặm kế tiếp, chàng lại chạm mặt với Chưởng môn phái Hành Sơn Ngã Tịnh.
Đường Thẩm dừng bước nhìn Ngã Tịnh trong trường bào Chưởng môn phái Hành Sơn, nhưng mặt đeo kim diện.
Đường Thẩm ôm quyền từ tốn nói :
– Tiểu sinh biết tiền bối là Chưởng môn phái Hành Sơn Ngã Tịnh. Tiền bối còn đeo chi chiếc mặt nạ kia che lấy chân diện của người.
– Võ lâm có những bí ẩn mà không người nào giải thích được, xuất thủ đi.
– Tiểu sinh kính tiền bối trước.
– Tiểu tử sẽ được toại nguyện.
Nói dứt lời Ngã Tịnh rút ngọn khoái đao đeo sau lưng mình. Y phạt nhanh lưỡi đao vào không khí. Một chớp đao được tạo ra bằng tụ khí hướng thẳng đến Đường Thẩm.
Đường Thẩm có cảm tưởng cả một lưỡi đao khổng lồ to như núi Thái Sơn bổ thẳng đến mình. Chàng nghiến răng thi triển khinh công lướt qua trái.
“Ầm…”
Lưỡi đao tụ khí khổng lồ cắt đôi mặt đất thành hai tạo một rãnh sâu trên một bộ. Thị chứng quái đao được tạo ra bằng nội lực của Chưởng môn phái Hành Sơn Ngã Tịnh, Đường Thẩm phải giật mình.
Chàng vừa mới trụ bộ thì áp lực khí đao lại chụp tới.
Chàng phải lách bộ một lần nữa, mặt đất lại bị chẻ ra làm hai bởi đao khí khổng lồ của Ngã Tịnh.
Ngã Tịnh gằn giọng nói :
– Tiểu tử chỉ biết né tránh thôi sao?
– Nếu chỉ né tránh thì tiểu bối làm sao có thể tự khai thông được sinh lộ cho mình.
– Thế thì hãy đỡ Tuyết Hồn Đao của bổn Chưởng môn.