Ba Trăm Sáu Lăm Kim Diệu Nhật - Chương 36
— Khi anh đi vào, tôi chỉ cảm nhận được sự hưng phấn không diễn tả được. Ban đầu tất nhiên không tránh khỏi bị đau, nhưng sau đó tốt lắm. Có lẽ yêu chính là như vậy, trước hết là đau đớn, sau đó mới có thể dần tốt hơn. —
~~~~~
Lời nói khiêu khích nóng ấm phả bên tai từng câu lại từng câu, Tăng Thác vẫn nằm yên bất động rốt cục cũng nhịn không được, xoay người ngồi dậy áp lên cậu.
Đã hoàn toàn không còn để ý tới nguyên nhân hậu quả nữa, trong đầu chỉ còn biết để ***** nóng cháy chi phối, truy đuổi sự khoái hoạt nguyên thủy.
Lập tức bị Gia Y bên dưới không thèm bận tâm, hai tay ôm lấy cổ Tăng Thác. Hai chân vừa tách ra, Tăng Thác liền nhân cơ hội tiến vào.
Không hiểu sao, lúc bị ***** vào ngực luôn rất có *****. Gia Y nói không nên lời, chỉ có thể ***** *****. Đối với việc đó, Tăng Thác cũng không phát hiện. Cũng giống lần ân ái trước đó, chỉ cần chạm vào đầu v* của cậu, cậu liền run rẩy cả người. Cho đến khi đầu v* bị ***** đến hơi phát đau, mới kháng nghị: “… A, anh… Đừng cứ lộng chỗ đó mãi a…”
Em chẳng phải cũng thích sao. Tăng Thác nhìn cậu một cái, nhưng không mở miệng. Chỉ mang theo con ngươi vẫn lạnh băng nhưng đã nhuốm màu ***** mà nhìn, Gia Y nhìn mà nhất thời thất thần.
Kéo quần Gia Y xuống, Tăng Thác cầm lấy tính khí đã ngóc đầu của cậu. Ngón tay ôn nhu trên dưới *****, thỉnh thoảng lại lướt qua linh khẩu đã ướt át của cậu. Bàn tay ***** lúc nhanh lúc chậm, nhìn người dưới thân bị mình khiêu khích đến sắp chịu không nổi, nghĩ đến cậu là vì mình mới trở thành như vậy, một cảm giác kỳ lạ liền nhanh chóng tràn lan.
Ngón tay đang ***** mông Gia Y tiến vào ***** nho nhỏ kia, dùng một ít gel bôi trơn nên không tốn mấy sức đã đi vào. Hai tay trước sau gần như hoạt động cùng một tần suất ***** người dưới thân.
Gia Y vốn đã sắp đến, bị hắn ***** như vậy, suýt nữa lập tức *****.
“Ách… Ư… Tiểu Sách, Tiểu Sách…” Cứ như muốn nói mà nói không rõ, chỉ biết gắt gao giữ lấy ra giường, gọi tên nam nhân, “Đủ, đủ rồi…”
Có lẽ là nghĩ tới “áo mưa” lần trước bị dính máu, cho nên Tăng Thác mới chậm rãi khuếch trương giúp cậu. Cho nên hiện giờ, sự kiên nhẫn là thứ hắn không hề thiếu.
Gia Y ngửa đầu há miệng *****, hai cái đùi đã bất tri bất giác khoác lên hông Tăng Thác. Đôi mắt ngập nước của cậu nhìn Tăng Thác, có chút không đợi được nữa: “… Đủ rồi, tiến vào…. Nhanh lên…” Người câu dẫn trước rõ ràng chính là mình, rồi lại cũng là người buông vũ khí đầu hàng trước.
Tăng Thác ngồi quỳ trên giường, cắn xé vỏ “áo mưa”, chỉ là một động tác nhỏ thế mà lại phá lệ gợi cảm.
Lúc để thứ nóng như lửa kia lên *****, Gia Y không khỏi nuốt một ngụm nước miếng. Ký ức đau đớn lần trước vẫn còn tồn tại, thế nhưng mình lại không chịu yên, còn liều mạng muốn ôm nam nhân này.
Là yêu sao ? – Chính là thứ có thể khiến con người ta từ nhát gan mà trở nên dũng cảm.
Nam nhân từng chút từng chút tiến vào, cư nhiên lại không đau như lần trước. Gia Y ôm chặt lưng Tiểu Sách, nâng ***** lên chút để thứ lửa nóng kia càng dễ dàng đi vào hơn.
Phần eo bắt đầu đong đưa, lúc nông lúc sâu, Gia Y từ từ nhắm hai mắt lại, vặn vẹo vòng eo nhiệt tình hùa theo. Từng trận từng trận ***** khiến đau đớn giảm bớt, chỉ còn khiến người ta biết run rẩy. Lúc vô tình xiết chặt nơi dưới kia lại, chợt nghe thấy Tiểu Sách nhịn không được mà *****, sảng khoái nheo lại hai mắt.
Gia Y một bên bị thúc đẩy chịu muốn không nổi, một bên còn muốn mở miệng nói chuyện, “… A ưm… Thoải mái không ? Tiểu Sách… Anh có thoải mái không…”
Bị em kẹp chặt như vậy, ai mà không thoải mái. Cũng không biết học được từ đâu.
Tăng Thác ngoài miệng vẫn trầm mặc như trước, nhưng dưới thân cũng nhịn không được đẩy nhanh tốc độ.
Lúc sắp bị ***** bao phủ toàn bộ, Gia Y nhận ra một chân của mình bị khiêng lên vai, ***** càng bị va chạm sâu thêm, ngay cả nơi giữa chân cũng được Tiểu Sách an ủi. Sắp đến cao trào, ngoại trừ không thể kìm nén tiếng rên, cũng chỉ còn biết gọi tên Tăng Thác.
“Tiểu Sách, Tiểu Sách… Sắp tới…”
Cái người sắp ***** hai mắt đã ươn ướt. Theo tốc độ ra vào mãnh liệt, Gia Y cuối cùng cũng run rẩy *****. Ở chỗ sâu bên trong kịch liệt co rút cũng đồng thời khiến Tăng Thác đạt tới cực lạc.
Tăng Thác thở hồng hộc, cởi “áo mưa” xuống bỏ một chiếc khăn. Hắn khi nào thì chú ý như vậy.
Vừa mới nằm xuống, Gia Y lại tiến lại gần hôn lên tai hắn.
Dùng tay không dò xét xuống phía dưới, đụng đến thứ vừa mềm nhũn xuống. Thế nhưng thứ kia chỉ vừa bị khiêu khích mấy cái đã lấy lại tinh thần ngay. Tăng Thác muốn đẩy cậu ra, rồi lại bị Gia Y nắm lấy. Người nọ còn thật sự ngồi lên ngang hông hắn, ngây ngốc cười, “Thêm lần nữa được không ?”
Bị nhìn như vậy, quả thật là rất ngại. Nhưng Gia Y vẫn đỏ mặt làm.
Ngồi xuống ***** đã cương của nam nhân, tiến vào thật sâu, Gia Y nhịn không được ngửa đầu *****. Mà Tăng Thác thì tựa vào đầu giường, nhìn thẳng chăm chú vào cậu, không hề nhúc nhích.
“Anh đừng có nhìn tôi…” Mặt đỏ đến mức sắp nhỏ máu.
“Không thích sao.” Bị tôi nhìn như vậy, em thấy không thích ?
Gia Y khẽ cắn môi, tự mình hoạt động. Cậu không biết mình phải làm thế nào mới có thể mang lại ***** lớn nhất cho Tiểu Sách, toàn bộ đều dựa vào chính mình. Cao thấp đong đưa thắt lưng giống như sóng nước, phiếm tình đong đưa, Tăng Thác nhìn mà nhất thời cảm thấy yết hầu khô khan, quên luôn cả việc mang “áo mưa”.
Lúc *****, cậu thực bất ngờ.
Cậu có thể rõ ràng cảm nhận được hình dạng cái thứ của Tăng Thác phù hợp với mình bao nhiêu.
Thể xác được lấp đầy. Tinh thần cũng sẽ như thế.