Bể Cá - Spiral - Chương 19
Khi nhận ra được chuyện này, cô lập tức hiểu tại sao hôm nay anh không nhắn tin cho cô.
Không phải cô cảm thấy những cảm xúc được ghi lại trong bản ghi chú khiến cô xấu hổ, đó là một phần của cô, cô không muốn phủ nhận sự tồn tại của thế giới đen tối và tiêu cực đó.
Chẳng qua “Sự tồn tại” đó cũng đủ khiến người ta đau lòng.
Việc mở bản ghi chú của Du Dực là một sự trùng hợp. Anh vốn muốn mở điện thoại xem tài liệu song lại nhận ra mình quên mất mật khẩu hòm thư, may mà anh đã note lại mật khẩu trong ghi chú bèn mở lên rồi lại chợt phát hiện có mấy trăm bản ghi.
Anh định tắt đi, dù sao đó cùng là khoảng riêng tư của cô nhưng hai mắt lại không nghe lời trông thấy một bản ghi có tiêu đề là “Một bức di thư”. Tuy rằng rất ngắn, nhưng sau khi đọc xong thì trực giác nói cho anh biết rằng đây không phải là nguồn sưu tầm mà do cô tự viết, thời gian rơi vào khoảng mấy ngày trước khi họ gặp nhau.
Đầu óc trống rỗng vài phút, đến khi hồi phục lại tinh thần thì thấy tay đang cầm điện thoại của mình run lên bần bật.
“Mạnh tổng, anh có ở đây không? Mau ra họp thôi.” Đồng nghiệp đứng ngoài gõ cửa vài cái.
Anh hít sâu một hơi mới giữ vững giọng nói: “Tôi biết rồi, anh đi trước đi, tôi qua ngay đây.”
Tuy nhiên, đầu óc anh đã hoàn toàn không thể suy nghĩ, lúc họp vẫn luôn trong trạng thái phân tâm. Tề Thịnh nhận ra anh có điều bất thường bèn khẽ hỏi: “Anh không sao chứ?”
Anh lắc đầu, mở máy nhìn khung chat giữa hai người, mấy lần muốn nói gì đó, cuối cùng lại xóa sạch, không biết nên mở miệng thế nào.
Buổi chiều sau khi tan họp còn phải dự tiệc xã giao, Tề Thịnh trông thấy anh như vậy đành để anh về nghỉ ngơi, buổi tối không phải đi nữa.
Nhưng anh không về mà ở lại đọc hết toàn bộ 300 bản ghi chú kia. Bên trong có rất nhiều thứ, danh sách chờ, số thẻ ngân hàng, số trang sách chưa đọc xong… Nhiều nhất là ghi chép tâm trạng giống như nhật ký từ đại học đến 25 tuổi, ghi khoảng 4-5 năm. Độ dài của các bản ghi dài ngắn khác nhau song nội dung lại khá tương đồng, tất cả đều tràn ngập tuyệt vọng.
Đến khi đọc xong đã hơn 6 giờ, trời đã tối hẳn, đồng nghiệp bên ngoài cũng ra về gần hết, anh chào hỏi với những người còn lại rồi dặn họ về nhà sớm.
Xe chạy ra bên ngoài, khi từng giọt mưa nặng hạt rơi xuống cửa sổ xe mới phát hiện đường xá đã ướt nhẹp. Chẳng biết mưa rơi bao lâu, cô ra ngoài thường không mang ô, chẳng biết cô có bị mưa xối ướt không.
Trở lại nhà cô, sau khi mở cửa mới nhận ra trong nhà vô cùng im gắng, tối om. Nhắn tin cho cô lại thấy WeChat đã bị block, gọi qua số điện thoại vẫn được nhưng không có người nghe.