Bể Cá - Spiral - Chương 21
Sau cuộc đối thoại móc tim móc phổi dài hơn bốn mươi phút, cô còn mệt hơn cả đi dạy một ngày, trong lúc mơ mơ màng màng đột nhiên có người lay tỉnh.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Câu chửi thề đã đến bên môi, cuối cùng vẫn không thốt ra khỏi miệng.
“Ừm, anh mau ngủ đi.”
Đúng lúc cô đang chuẩn bị đi vào giấc mộng, chợt cảm giác ngón tay được đeo một thứ kim loại lạnh lẽo. Tuy rằng cô thật sự rất muốn mở to mắt, nhưng mà ——
Cô đã bị cơn buồn ngủ đánh bại.
Đến khi tỉnh lại, cô vẫn còn nhớ chuyện tối hôm qua, song mở mười ngón tay ra lại không thấy có gì, thế mà cô cứ tưởng Mạnh Ngọc nhân lúc cô ngủ đã đeo nhẫn cho cô.
Trong lúc đánh răng cô tự ngẫm nếu điều đó là thật thì cô sẽ vui hay buồn đây? Trên thực tế, cô phản đối hôn nhân bởi kinh nghiệm của bản thân khiến cô muốn trốn tránh hôn nhân.
Tuy nhiên, nếu người ấy là Mạnh Ngọc thì cô lại cảm thấy anh nhất định là một người chồng tốt, cô rất mong chờ được cùng anh đi qua cuộc sống vài chục năm trong tương lai.
Do đó có lẽ cô sẽ vui chăng? Phần lớn con gái đều như thế, dẫu hiện thực có tồi tệ đến đâu, bản thân có tỉnh táo đến đâu thì vẫn tin hoàng tử và công chúa cưới nhau chính là cái kết cổ tích hạnh phúc.
“Em đang nghĩ gì vậy?”
“Em nghĩ xem nên tổ chức sinh nhật thế nào.” Cô nhổ bọt kem đánh răng trong miệng ra, phía sau chợt có thân thể ấm áp dán chặt.
Chắc chắn không thể đến khách sạn kia nữa, còn đến một số nhà hàng nổi tiếng trên mạng thì cô lại không hứng thú.
“Thế em đã nghĩ được chưa?” Anh cầm điện thoại vừa trả lời tin nhắn công việc vừa hỏi.
“Em nghĩ ra rồi.” Cô phấn chấn lắc lắc cánh tay anh: “Mạnh Ngọc, chúng mình đi ngắm biển đi.”
Song, hóa ra đi ngắm biển vào mùa đông lại là một quyết định vô cùng sai lầm.
Họ lái xe từ thành phố gần hai tiếng mới đến gần một vịnh biển. Đó là một bờ biển hoang sơ chưa phát triển với một vài chiếc thuyền đánh cá đang đậu. Trời không nắng ráo, nước biển xanh xám, có thể nhìn thấy rác nhựa và lưới đánh cá bỏ đi trên bãi biển đen thẫm.
Giây đầu tiên vừa bước xuống xe, cô đã bị gió thổi ngược trở lại..
Điều này hoàn toàn khác với những gì cô nghĩ, đáng ra lúc này hai người nên ôm nhau ngồi trên bãi biển đợi mặt trời lặn mới đúng.
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cô, Mạnh Ngọc hỏi cô có muốn nghe nhạc không.