TruyenVnFull
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Xếp hạng
  • Xem nhiều
  • Xu hướng
  • Mới nhất
  • A-Z
  • Thể loại
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao - Chương 132

  1. Trang chủ
  2. Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao
  3. Chương 132
Prev
Next

Ngày thi đại học đến, Vạn Thu dậy thật sớm, ở bên Sở Ức Quy suốt thời gian đó.

Dương Tắc không đi làm mà tới làm tài xế.

Vạn Thu và Dương Tắc nhìn Sở Ức Quy bước vào phòng thi.

Bọn họ đợi ở cửa cho đến khi kỳ thi kết thúc.

Dương Tắc lấy laptop làm việc trên xe, Vạn Thu cũng mang theo sách nhưng lại phát hiện mình không thể tập trung được chút nào.

Thời tiết hôm nay khắc nghiệt hơn mọi khi, trong xe ngột ngạt, nhưng xuống xe lại rất nóng.

Vạn Thu không phải là người duy nhất chờ ở địa điểm thi, bên đường cũng có rất nhiều phụ huynh đang đợi, bảo vệ của trường cũng không ngừng tuần tra.

Vạn Thu ngồi cùng một số phụ huynh đang thảo luận về việc học của con mình.

Vì là địa điểm thi nên các phụ huynh đều hạ giọng khi nói chuyện, nhìn qua như đang thì thầm với nhau.

“Thành tích học tập của con trai tôi thuộc top 10 trong lớp, giáo viên nói chỉ cần phát huy như bình thường thì có thể vào được một trường đại học tốt.”

“Tôi yêu cầu con gái tôi phải được nhận vào trường X, không được thì học lại.”

“Con trai tôi đột nhiên thông suốt vào năm cuối, tiến bộ mấy trăm thứ hạng, có lẽ thi không tồi.”

Vạn Thu ở bên cạnh lắng nghe, dùng phương pháp này để xua tan tâm trạng lo âu của mình.

Có người cũng chú ý tới Vạn Thu, quay đầu nhìn cậu: “Cháu đang đợi ai vậy? Anh chị cháu sao?”

“Cháu đợi…” Vạn Thu chợt nhận ra mình không biết nên giới thiệu Sở Ức Quy thế nào, “Đợi một người bạn rất quan trọng, có thể so sánh với gia đình.”

“Bạn bè cũng tới đây đợi à?” Mọi người có chút kinh ngạc “Không ngờ cháu lại lo lắng thế này, có cháu lo lắng như vậy, nhất định cậu bạn kia sẽ phát huy rất tốt!”

Vạn Thu gật đầu.

Dương Tắc đi siêu thị mua kem cho Vạn Thu và mọi người xung quanh để giải tỏa nắng nóng.

Vị ngọt lan dần trong miệng, Vạn Thu cảm thấy tâm trạng của mình dường như đã tốt lên rất nhiều.

Khi thí sinh bắt đầu bước ra khỏi phòng thi, Sở Ức Quy là một trong những người đầu tiên rời cổng trường.

Vạn Thu nhanh chóng bước tới, nhìn vẻ mặt không có gì thay đổi so với ngày thường của Sở Ức Quy.

Ma xui quỷ khiến, cậu đưa socola trên tay mình.

Sở Ức Quy cầm lấy ăn, thời tiết quá nóng, socola chảy xuống, nhưng Sở Ức Quy dường như không để ý, vẫn ăn phần socola dính trên giấy gói.

Vạn Thu không hỏi Sở Ức Quy thi thế nào, Sở Ức Quy cũng không nói gì.

Vạn Thu cũng nhìn thấy Chu Bồi Ngọc.

Chu Bồi Ngọc hùng hùng hổ hổ phàn nàn với Vạn Thu có một học sinh luôn ho trong phòng thi khiến cô mất tập trung, gần như phát điên.

Thi liên tục ba ngày, vào ngày cuối cùng, Sở Kiến Thụ và Dương Tiêu Vũ đã đến đợi Sở Ức Quy rời phòng thi.

Dương Tiêu Vũ luôn trêu chọc Vạn Thu, vì có Dương Tiêu Vũ, Vạn Thu cảm thấy bớt lo lắng hơn hẳn.

Khi thi xong, Sở Ức Quy vẫn là nhóm thí sinh rời khỏi phòng đầu tiên.

Hắn không đối chiếu đáp án với các học sinh khác.

Cũng không gặp mặt hay nói chuyện phiếm với các bạn cùng lớp.

Dương Tiêu Vũ đã tặng Sở Ức Quy một bó hoa chúc mừng rất đẹp.

Sở Ức Quy cầm bó hoa, hơi nghiêng đầu, mỉm cười: “Cảm ơn dì Dương.”

“Làm bài như thế nào?” Dương Tiêu Vũ hỏi.

“Có chắc chắn.” Sở Ức Quy nói.

Vạn Thu cũng bí mật hỏi Sở Ức Quy câu hỏi tương tự.

Sở Ức Quy có khả năng giành thủ khoa trong kì thi này không?

Đây là một thỏa thuận nhỏ giữa bọn họ, không còn ai khác biết về nó.

Sở Ức Quy nói: “Có lẽ núi cao còn có núi cao hơn, nhưng tớ cũng không kém.”

Vạn Thu nhìn với ánh mắt trông mong.

Mỗi một lời của Sở Ức Quy nói đều rất bình tĩnh.

Nhưng dưới sự bình tĩnh này, Vạn Thu thấy được sự tự tin.

Vạn Thu đột nhiên ôm Sở Ức Quy.

Trên người Sở Ức Quy có mùi hương của bó hoa trộn lẫn, Vạn Thu cảm thấy dễ ngửi vô cùng.

Điểm của Sở Ức Quy đã có.

“Thật không thể tin được.” Dương Tiêu Vũ tra điểm nhiều lần, sau khi khẳng định không phải ảo giác của mình thì vô cùng ngạc nhiên, “Mặc dù biết Ức Quy rất thông minh, nhưng như vậy cũng thông minh quá rồi?”

Sở Kiến Thụ vốn không để ý tới những kỳ thi nhỏ này, cũng không giấu được sự kinh ngạc.

Cho dù kết quả thi không tốt, chỉ cần có tiền là có thể chọn trường mà không cần suy xét.

Những kỳ vọng Sở Kiến Thụ dành cho kết quả thi đại học của Sở Ức Quy, hoàn toàn là do ảnh hưởng từ Vạn Thu.

“Thật là một đứa trẻ tuyệt vời.” Sở Kiến Thụ cảm khái.

Khi truyền thông có ý định phỏng vấn, lại phát hiện không tìm thấy bóng dáng Sở ức Quy.

Lãnh đạo nhà trường rất hài lòng vì Sở Ức Quy đã mang lại vinh quang cho trường.

Nhưng khi lãnh đạo nhà trường biết Sở Ức Quy nộp đơn vào trường nào, vẻ mặt vui vẻ lần lượt chuyển sang kinh ngạc.

“Em đang nghĩ gì vậy? Em có biết đạt được số điểm này có bao nhiêu khó khăn không? Với thành tích này em có thể chọn bất cứ trường học nào mà? Trước kia em vẫn luôn từ chối phỏng vấn và tuyển dụng của các trường khác, thầy còn tưởng em đã có mục tiêu lớn hơn, vậy mà em…em như vậy…”

“Là vấn đề tiền bạc sao? Với thành tích của em thì việc nhận được học bổng chắc chắn không có vấn đề gì, Sở Ức Quy, em phải biết rằng kể từ khi bắt đầu đi học, em vẫn luôn là người đứng thứ nhất, người đứng thứ hai bị em đè ép có bao nhiêu thống khổ em biết không?”

Trường học ở thành phố của bọn họ rất tốt, nhưng vẫn chưa thể so sánh được với những trường nổi tiếng.

Xét về chất lượng thì vẫn kém hơn một chút.

Cho dù lãnh đạo nhà trường có cố gắng gọi điện can ngăn Sở Ức Quy như thế nào, cuối cùng vẫn không thành công.

Sở Ức Quy vẫn vô cùng khiêm tốn và lễ phép nhận mọi lời dạy bảo, nhưng không có ý định chọn trường khác.

Mãi cho đến khi Sở Ức Quy điền xong đơn, mọi chuyện mới lắng xuống.

“Thật không biết cậu học sinh Sở Ức Quy đó đang nghĩ gì, chẳng lẽ cậy tài khinh người sao? Thi được điểm cao như vậy chỉ để vào một trường ở thành phố này sao?”

Nghe thấy các giáo viên trong văn phòng thảo luận về chuyện của Sở Ức Quy, chủ nhiệm lớp của Vạn Thu cũng dựng tai lên nghe.

“Vệ Minh, em Sở Vạn Thu trong lớp anh không phải có quan hệ tốt với Sở Ức Quy sao? Em ấy nghĩ thế nào, không khuyên nhủ sao?”

Chủ nhiệm lớp lắc đầu: “Nếu là bản thân tự lựa chọn, chúng ta có nói gì cũng vô dụng.”

Các giáo viên khác chỉ nói: “Chỉ là cảm thấy quá đáng tiếc thôi.”

“Có lẽ đối với Sở Ức Quy mà nói, đi học trường khác mới đáng tiếc, em ấy là một học sinh có chủ ý, lại rất thông minh, làm như vậy chắc hẳn đã có suy tính của riêng mình.”

Những người khác có thể không rõ, nhưng chủ nhiệm lớp sẽ không đoán sai.

Chủ nhiệm lớp biết rõ lí do Sở Ức Quy muốn ở lại thành phố này.

Chỉ là…

Sở Vạn Thu có biết chuyện này không?

Một đoạn thời gian sau khi thi đại học mới tới thi cuối kì, sau đó là nghỉ hè.

Vào học kỳ phân ban, Vạn Thu đã chọn khoa học tự nhiên.

Nhưng Vệ Minh sẽ là chủ nhiệm của lớp xã hội.

Vạn Thu sẽ không còn là học trò của anh nữa.

Ngay cả giáo viên tiếng Anh của Vạn Thu cũng không còn là anh.

Cứ như ông trời đang cố ý cắt đứt liên lạc giữa hai người vậy.

Thôi thì…

Cũng tốt.

Ngay cả chủ nhiệm lớp cũng cảm thấy chuyện này không có gì không tốt.

Lần tương tác cuối cùng giữa chủ nhiệm lớp và Vạn Thu, có lẽ là lần cuối cùng chủ nhiệm lớp làm giám thị trong kỳ thi.

Chủ nhiệm lớp nhìn Vạn Thu đang chăm chỉ trả lời câu hỏi, mơ hồ cảm thấy Vạn Thu thực sự rất xinh đẹp.

Là một học sinh ưu tú, dễ thu hút sự chú ý của người khác.

Vạn Thu làm bài thi vẫn luôn rất chậm, sẽ kéo dài tới những phút cuối cùng.

Thậm chí khi người khác kiểm tra lại đáp án, bản thân vẫn còn đang làm bài.

Cuối cùng, khi thu bài xong, chủ nhiệm lớp gọi tên Vạn Thu.

“Sở Vạn Thu.” Chủ nhiệm lớp nói, “Sở Ức Quy đã nhận được thông báo nhập học chưa?”

“Rồi ạ.” Vạn Thu gật đầu.

“Em không cảm thấy đáng tiếc sao?”

“Có ạ.”

Chủ nhiệm lớp có chút kinh ngạc: “Vậy em vẫn mặc kệ để em ấy lựa chọn sao?”

“Em ủng hộ lựa chọn của Ức Quy.”

Ánh mắt Vạn Thu rất bình tĩnh, chủ nhiệm lớp há hốc miệng, có chút do dự hỏi: “Em có biết tại sao em ấy lại chọn như vậy không?”

“Bởi vì cậu ấy muốn ở lại với em.”

Chủ nhiệm lớp sửng sốt, Vạn Thu nói chuyện này ra quá tự nhiên.

“Sở Vạn Thu…” Thanh âm trầm thấp của chủ nhiệm lớp trong hành lang vắng chỉ có hai người bọn họ nghe được: “Em có biết em ấy làm như vậy là có ý gì không?”

“Bởi vì Ức Quy nói muốn báo đáp ơn dưỡng dục của ba mẹ.” Vạn Thu thản nhiên nói.

Chủ nhiệm lớp đột nhiên ách thanh.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 132"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

TruyenVnFull 2025 - www.truyenvnfull.com

Sign in

Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to TruyenVnFull

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to TruyenVnFull