Bé Ngốc Cũng Được Nhà Giàu Nuông Chiều Sao - Chương 158
Số người đến báo danh rất đông, từng hàng nối nhau kéo dài khiến mọi người phải mất một hai giờ đồng hồ mới hoàn thành.
Vạn Thu ngồi một mình ở một góc, cảm giác có chút kỳ lạ. Dường như cậu đặc biệt thu hút ánh nhìn của người khác.
Từ một góc không rõ ràng nào đó, luôn có những ánh mắt âm thầm, khiến người ta không thể không để ý.
Vạn Thu dứt khoát đứng dậy, bước đến bên cạnh Sở Ức Quy, bắt chuyện với hắn. Có lẽ như vậy sẽ giúp cậu làm dịu cảm giác bất an trong lòng.
Trong lúc trò chuyện, Vạn Thu phát hiện ra một chuyện khá kỳ lạ.
Rõ ràng xung quanh có rất nhiều người quen biết Sở Ức Quy, mà Sở Ức Quy cũng biết họ là ai, nhưng từ đầu đến cuối không một ai chủ động đến bắt chuyện.
Ngày trước những bạn cùng lớp cấp hai, cấp ba khi gặp Sở Ức Quy đều sẽ vui vẻ chào hỏi, nhưng giờ đây, dường như mọi người đều có ý tránh né, cố gắng lảng đi.
Là ảo giác sao?
Vạn Thu cũng không chắc chắn.
“Có thể xin giáo viên chủ nhiệm cho em một danh sách tên và hình ảnh của các bạn cùng lớp không?” Vạn Thu quay sang hỏi Sở Ức Quy.
Cậu muốn ghi nhớ hết tên và khuôn mặt của mọi người trong lớp trước khi gặp mặt.Sở Ức Quy lập tức đoán được ý định của cậu, chỉ đáp ngắn gọn: “Được.”“Báo danh xong sẽ vào lớp ngay sao?” Vạn Thu ngập ngừng hỏi, cảm thấy khuôn viên đại học quá rộng lớn, cậu vẫn chưa nhận ra đâu là tòa nhà giảng dạy.
“Lúc sau sẽ có nhóm chat của lớp, em chỉ cần chờ thông báo tập hợp trong nhóm là được. Đại học khác với cấp ba, không có lớp học cố định.” Sở Ức Quy kiên nhẫn giải thích về cách thức học tập tại trường đại học.
Đối với Vạn Thu, đây là một điều rất mới mẻ.
“Vậy… vậy em có cần ghi nhớ luôn cả tên và mặt của các bạn lớp khác không?” Vạn Thu đột nhiên cảm thấy nhiệm vụ ghi nhớ tên giống như một công trình đồ sộ.
Trí nhớ cậu vốn đã rất chậm, liệu trong ba ngày nhập học có kịp ghi nhớ hết không?
“Không cần nhớ hết tên của mọi người.” Sở Ức Quy dường như hiểu được sự lo lắng của Vạn Thu, “Đại học không giống cấp hai và cấp ba, không cần phải gắn bó ngày đêm, tên tuổi rồi sẽ từ từ nhớ được, không nhớ cũng không sao, không nhất thiết phải quá thân thiết.”
Vạn Thu ngẩng đầu nhìn Sở Ức Quy.
“Vậy nên bây giờ Ức Quy cũng không giao lưu nhiều với các bạn cùng lớp sao?” Vạn Thu hỏi.
“Bởi vì anh còn bận nhiều việc quan trọng hơn.” Sở Ức Quy đáp.
Vạn Thu lờ mờ cảm nhận được, Sở Ức Quy dường như vốn không phải người quá thân thiện.
Vạn Thu kéo nhẹ vạt áo của Sở Ức Quy. Khi Sở Ức Quy khẽ cúi người, nghiêng đầu lắng nghe, cậu liền hỏi, “Có phải vì Ức Quy không thích ở chung với quá nhiều người không?”
“Đúng vậy,” Sở Ức Quy thừa nhận.
Vạn Thu chợt nhớ lại những chuyện trước đây. Dù Sở Ức Quy từng chia sẻ tài liệu, sẵn sàng hướng dẫn bạn học, nhưng bạn bè của Sở Ức Quy…
Đến tận bây giờ, dường như Vạn Thu vẫn chưa thực sự thấy người bạn thân nào của Sở Ức Quy.
Ngay cả anh Lý Thước, người từng có thời gian tiếp xúc không ít với Sở Ức Quy, giờ cũng chỉ thỉnh thoảng liên lạc.
Ngược lại, Sở Ức Quy lại biết rõ tất cả bạn bè của Vạn Thu, nhưng bạn bè của Sở Ức Quy thì cậu chưa từng gặp qua.
“Ức Quy, anh không thích kết bạn sao?” Vạn Thu hỏi.
Ánh mắt của Sở Ức Quy trầm xuống, rồi hắn đáp: “Phải.”
“Vậy một mình không thấy cô đơn sao?” Vạn Thu thẳng thắn nói.
“Không.”
Câu trả lời của Sở Ức Quy mang theo sự chắc chắn đến mức bình thản.
Đối với hắn, bạn bè không phải điều cần thiết, có hay không cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống hay tương lai của hắn.
Nhưng trong mắt những người bình thường, việc không có bạn bè có lẽ hơi kỳ lạ.
Liệu Vạn Thu có nghĩ như vậy không?
Sở Ức Quy lặng lẽ quan sát sườn mặt Vạn Thu. Quả nhiên Vạn Thu cúi đầu, đôi mày hơi nhíu lại, như đang trầm tư điều gì đó.
Nếu Vạn Thu hy vọng hắn có một vài người bạn, hắn có thể cân nhắc việc kết giao vài người.
Trong trường cũng có vài lựa chọn khá tốt: tính cách đơn giản, gia cảnh ổn định. Thậm chí hội trưởng hội sinh viên hiện tại cũng là một ứng cử viên phù hợp – chín chắn, là người bản địa, gia đình có mối liên hệ với Dương Tiêu Vũ…
“Trước đây khi Ức Quy nói chuyện với người khác, có phải cảm thấy rất khó chịu không?”Đột nhiên dòng suy nghĩ của Sở Ức Quy bị cắt đứt.
Hắn nghiêng đầu nhìn Vạn Thu, đôi mắt Vạn Thu không nhìn hắn, mà như đang chăm chú cân nhắc điều gì đó.
“Vậy có phải anh cũng không thích giao lưu với Chu Bồi Ngọc không? Sau này em sẽ không để Chu Bồi Ngọc đến nhà nữa nhé?”
Sở Ức Quy nói: “Chỉ là không thích thôi, không có nghĩa là ghét.”
“A, không ghét sao.” Vạn Thu nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ thả lỏng, “Em còn tưởng anh đã phải trải qua cấp hai và cấp ba một cách miễn cưỡng, không phải vậy sao?”
Sở Ức Quy đáp lại, “Ừm, không miễn cưỡng, giúp đỡ người khác chỉ là tiện tay thôi,”
“Vậy à.” Vạn Thu lẩm bẩm.
Hết rồi sao?
Sở Ức Quy không nghe thấy thêm câu hỏi nào từ Vạn Thu nữa.
Hàng dài người vẫn chậm rãi di chuyển.
Đây là lần cuối cùng họ phải xếp hàng để hoàn tất thủ tục báo danh.
Sau đó sẽ đi nhận đồng phục quân sự cho đợt huấn luyện sắp tới.
Đến khi ôm bộ đồng phục quân sự bước ra khỏi thư viện, cuộc trò chuyện giữa hai người cũng không quay lại chủ đề bạn bè nữa.
Sở Ức Quy đột nhiên nắm lấy tay Vạn Thu, kéo cậu đi về hướng khác.