Đại Sư Huynh Chỉ Biết Soi Gương Trang Điểm - Chương 37
Người không ở thế gian thì không sợ ma quỷ mà sợ người; người ở thế gian không sợ muôn dân trăm họ mà sợ ma thần.
Lâm Kiến đi vài bước vào rừng kiếm, bỗng nhiên đất bằng nổi âm phong, tiếng kêu của sinh vật không biết tên vọng tới từ rừng sâu.
Bước chân y hơi khựng lại, bừng tỉnh.
Tại sao y phải nghe lời Hạ Trường Sinh như vậy, ngay cả chuyện không hợp với lẽ thường như thế này cũng đồng ý. Y nên cứng rắn một chút, lúc nên phản kháng thì phải dũng cảm phản kháng!
Bởi vì sợ nên tâm lý Lâm Kiến hoạt động phong phú hơn thường ngày nhiều.
Sau khi y tìm cớ xong, lập tức quay đầu chuẩn bị đi về.
Lần xoay đầu này lập tức làm Lâm Kiến choáng váng.
Y chỉ đi một đoạn đường ngắn, dựa theo lẽ thường thì đường lớn vẫn còn ở ngay sau lưng y. Nhưng y quay đầu lại thấy đằng sau đều là cây cối, làm gì còn có đường lui.
“Hạ Trường Sinh!” Lâm Kiến không nhịn được gào thét.
Bình thường không lợi dụng được huynh! Lại ngày nào cũng bị huynh gài!
Lâm Kiến đá mạnh một cái lên tảng đá bên chân.
Sau khi y đá một cái, đột nhiên thấy khó hiểu, vì sao khối đá này nhìn ngay ngắn vậy? Không giống một tảng đá mà giống sừng một loại động vật.
Đất dưới chân Lâm Kiến đột nhiên chấn động, y cảm thấy nguy hiểm nên vội vàng chạy đi.
“Grào!” Một con ma thú lớn đứng dậy.
Thì ra vừa rồi y đứng trên lưng một con ma thú, mà thứ y đá mạnh vào lại là sừng của ma thú đang ngủ say. Ma thú nổi giận đùng đùng, đôi mắt to trừng kẻ gây chuyện, đồng thời hai chân giẫm lên đất, dáng vẻ chuẩn bị nhào tới.
“A a a a!” Lâm Kiến cảm nhận được nguy cơ, ôm Không Sơn kiếm chạy loạn.
Lâm Kiến sống mười ba năm, tất cả sự tích bi thảm và không thể khống chế đều tập trung sau khi ở cạnh Hạ Trường Sinh.
Con ma thú kia đang ngủ ngon giấc đột nhiên bị một tên tiểu quỷ đá tỉnh, không phải là tức giận bình thường, nó đuổi theo Lâm Kiến không ngừng nghỉ, tuyệt đối không dễ tha thứ cho y.
Dựa theo tốc độ chân của Lâm Kiến và ma thú, Lâm Kiến đoán chừng chẳng mấy chốc nữa mình sẽ bị đuổi kịp, sau đó bị cắn một cái rơi đầu.
Lúc đứng trước sống và chết, trong đầu Lâm Kiến nhớ lại chú ngữ Phù Không chú cực nhanh.
“Bộp!” Sau khi ma thú đuổi tới Lâm Kiến thì giơ móng vuốt to lớn ra, vỗ một chưởng xuống.
Vào lúc quan trọng, Lâm Kiến niệm ba lần Phù Không chú cuối cùng cũng có hiệu lực, trước khi móng vuốt của ma thú đập tới, y bay mất.
Chỉ là Lâm Kiến không bay được bao xa, Phù Không chú không duy trì được, y ngã xuống.
Ma thú gầm lên.
Lâm Kiến quay đầu lại, y luôn cảm thấy dáng vẻ nhe răng há miệng của ma thú giống như đang cười nhạo mình.
Y chưa kịp phán đoán, bởi vì con ma thú kia lại đuổi theo.
“Đồ Phục Hy viện nuôi, sao lại nhỏ mọn hệt như người Phục Hy viện vậy!” Lâm Kiến phàn nàn.
Mũi ma thú thở khí phì phì, bị Lâm Kiến chọc tức.
Nói tóm lại Lâm Kiến bị ma thú đuổi theo, chạy thật lâu đến khi y sắp kiệt sức, Không Sơn kiếm trong ngực y khẽ phát ra âm thanh.
Giống như đang nhắc nhở y cái gì đó.
Thoáng chốc, trong đầu Lâm Kiến vang lên câu nói của Hạ Trường Sinh.
“Ngươi không nên phòng ngự mãi, tấn công đi.”
Đầu lưỡi Lâm Kiến vô thức liếm bờ môi khô, sau đó y đột nhiên dừng bước.
Có lẽ vì y liên tục chạy trốn, hành vi đột nhiên dừng lại của y lập tức dọa ma thú, bước chân của nó cũng chậm lại.
Lâm Kiến quay đầu lại, sau đó tay trái cầm vỏ kiếm, tay phải cầm chuôi kiếm, rút Không Sơn kiếm ra.
Không Sơn kiếm ra khỏi vỏ, một luồng hơi thở lạnh lẽo đập vào mặt, linh hoạt kì ảo, ý lạnh tịch mịch vô biên.
Thật ra có đôi lúc Lâm Kiến không hiểu vì sao Hạ Trường Sinh lại sử dụng Không Sơn kiếm, nó không phù hợp với khí chất của hắn.
Lúc Không Sơn kiếm ra khỏi vỏ, cả ngọn núi kiếm đột nhiên chấn động.
Lâm Kiến sững sờ, vội vàng đứng vững.
Ma thú thấy được Không Sơn kiếm, trên mặt nó xuất hiện ý muốn lùi bước.
Lâm Kiến học theo dáng vẻ Hạ Trường Sinh, vung kiếm lên.
Tiếng vọng không sơn, mỏng như tơ mành.
Ma thú lập tức hạ thấp xuống, muốn né tránh tấn công của Không Sơn kiếm.
Sau đó… sau đó không xảy ra gì hết.
Lâm Kiến cũng không dùng Không Sơn kiếm đánh ra kiếm phong. Y ngẩng đầu, đối mặt với ma thú, một người một thú đều rất xấu hổ.
Ma thú bị Lâm Kiến đùa giỡn, nghĩ đến hành vi mất mặt vừa rồi sau khi bị dọa, nó càng tức giận hơn. Nó ngửa mặt lên trời rống lên, phóng tới Lâm Kiến.
“Ta ? %? &bíp bíp bíp;#@.” Lâm Kiến quay đầu chạy, dưới tình thế gấp gáp, y nói rất nhiều lời không nên nói.
Tính tình không tốt của y rất khó diệt trừ tận gốc, bình thường còn có thể che giấu một chút, lúc sống còn như thế này sẽ lộ ra ngoài hết.
“Phì phì.” Âm thanh truyền tới từ trong vỏ kiếm.
Lâm Kiến cúi đầu xuống, một người giấy quen thuộc leo ra khỏi vỏ kiếm. Nó đứng trên vỏ kiếm, sau đó dùng sức nhảy mạnh lên bờ vai Lâm Kiến.
Là người giấy của Hạ Trường Sinh.
“Mau cứu ta! Mau cứu ta!” Lâm Kiến vội vàng kêu cứu.
Người giấy trên vai y nhàn nhã làm một động tác vung kiếm.
Ý nó rất đơn giản.
Chém chém chém, tự cứu mình.
Lâm Kiến vung kiếm qua, y vẫn nói câu nói kia: “Mau cứu ta! Mau cứu ta!”
Y đã thấy người giấy mạnh mẽ đến mức nào, biết người giấy này Hạ Trường Sinh nhét vào vỏ kiếm, nhất định có thể cứu được y.
Người giấy thấy y ngu xuẩn mất khôn cũng không nóng nảy, nó vẫn vững như Thái Sơn, thậm chí còn ngồi xuống vai Lâm Kiến, vắt chéo chân, ung dung quạt gió cho mình.
Thời tiết hôm nay nóng quá đi.
Sao tính tình người giấy này y hệt Hạ Trường Sinh vậy.
Lâm Kiến nhìn thấy nó là tức giận, dùng tay nắm nó lên sau đó ném về phía ma thú.
Nếu không cứu ta thì ngươi tự cứu mình đi.
Ý muốn ban đầu của Lâm Kiến là để người giấy và ma thú đánh nhau, nào ngờ được người giấy dính chặt vào tay y, lúc Lâm Kiến làm động tác ném đã bò theo cánh tay Lâm Kiến quay về trên vai y. Động tác của nó nhẹ nhàng linh hoạt, chạy cực kì gợi đòn.
Bởi vì nhạc đệm này mà ma thú kia đã đến trước mặt Lâm Kiến.
Nó bị Lâm Kiến đá tỉnh, cộng thêm thù bị lừa, bây giờ nó đang giận đùng đùng, há cái miệng to như chậu máu về phía Lâm Kiến.
Người giấy ở trên vai Lâm Kiến lại ngồi vắt chéo chân.
Lâm Kiến đành phải cấp tốc vung Không Sơn kiếm lên lần nữa.
Dường như Không Sơn kiếm có ý thức, lúc Lâm Kiến thật sự muốn khởi động nó thì cuối cùng nó cũng đáp lại.
Gẩy ra một đạo kiếm phong phóng về hướng ma thú.
Ma thú bị đánh trúng, thân thể xuất hiện một vết thương từ trái qua phải, máu chảy ra.
Nó sững sờ sau đó khóc lóc chạy đi.
Lâm Kiến: “…”
Đột nhiên y cảm thấy mình là người xấu tội ác tày trời.
Người giấy duỗi cái tay ngắn cũn ra, chọc vào mặt Lâm Kiến một cái.
Lâm Kiến trợn mắt nhìn, nói: “Ngươi lại muốn thế nào?”
Người giấy chỉ lên phía trên y.
Phía trên?
Lúc này Lâm Kiến đang đứng ở gốc cổ thụ cao ngất trời, xanh tươi bao la, rễ cây rủ xuống đếm không hết, lay động theo gió.
Người giấy rung chân.
Lâm Kiến muộn màng nhận ra, phải rời khỏi chỗ cái cây này. Nhưng mà hắn vẫn chậm một bước.
Rễ cổ thụ ngàn năm bắt đầu chuyển động, leo lên sau lưng Lâm Kiến, quấn lấy tay chân y, còn có… cổ.
Người giấy vững vàng ngồi trên vai của Lâm Kiến, theo cơ thể y bị cổ thụ giơ lên giữa không trung.
Cổ thụ ngàn năm dùng sức ghìm chặt tay phải Lâm Kiến, muốn làm y buông bàn tay đang nắm chặt Không Sơn kiếm ra. Nhưng dù cho tay Lâm Kiến bị ghìm chặt nổi gân xanh cũng không muốn buông tay.
Gốc cổ thụ ngàn năm kia thấy y ngoan cố như thế vẫn giơ y lên.
Chưa được bao lâu, Lâm Kiến đã bị giơ cao lên mười mấy mét.
Ở chỗ cao, Lâm Kiến thấy được một phần rừng kiếm, gió trong rừng rất to.
Người giấy ngồi trên vai Lâm Kiến, hai tay hướng xuống níu y phục Lâm Kiến, tránh cho mình rơi xuống khi gặp gió.
Nó không có mặt và ngũ quan, chỉ là một trang giấy trắng tái nhợt.
Nhưng từ trong động tác của nó, có thể thấy được hình như nó rất hưng phấn.
Cao ghê, gió thật lớn, sảng khoái.
Oa!!!
“Oa!!!” Khác với nó, Lâm Kiến kêu thành tiếng.
Y mà té xuống là chết chắc luôn.
Người giấy nghe tiếng Lâm Kiến, lúc này mới nhớ tới dưới chân của mình còn một kẻ đáng thương. Tay nó đặt ở chỗ của miệng, giống như ho khan một tiếng, lúc đang muốn chỉ đạo Lâm Kiến một chút thì nghe được tiếng Lâm Kiến.
“Buông ra.”
Hai chữ này sử dụng ngôn linh.
Dường như Lâm Kiến không nhớ rõ, sử dụng ngôn linh vừa nghiêm ngặt vừa khó khăn, chỉ người có sức mạnh tuyệt đối mới làm ngôn linh có hiệu lực, hơn nữa ngôn linh ảnh hưởng tới linh lực thấp hơn đối với nhân loại.
Ngay lúc người giấy cảm thấy chiêu này vô dụng, dây mây quấn quanh tay phải Lâm Kiến đột nhiên buông y ra.
Người giấy sững sờ.
Có được tự do, Lâm Kiến di chuyển Không Sơn kiếm, chặt đứt dây mây cuốn lấy tay chân mình.
Trong nháy mắt, Lâm Kiến rơi từ trên cao xuống.
Lâm Kiến ở giữa không trung, sử dụng Phù Không chú an toàn đáp xuống đất.
Cách đối phó này của y vô cùng trôi chảy.
Người giấy nắm chặt tóc Lâm Kiến, vừa rồi suýt chút nữa nó đã rơi khỏi người y.
Sau khi Lâm Kiến đáp xuống, y dùng tay đè chặt người giấy sau đó dẫn nó chạy đi.
Người giấy bị Lâm Kiến đè lại, nó ngóc đầu lên, thấy được dây mây của cổ thụ ngàn năm lại rủ xuống, quay lại dáng vẻ bình tĩnh.
Vừa rồi cũng không phải là ngôn linh của Lâm Kiến có hiệu lực mà là Không Sơn kiếm cảm nhận được y gặp nguy hiểm, lúc Lâm Kiến lắc lư thân kiếm, kiếm phong lượn vòng chặt dây mây. Bởi vì không mang mục đích chém trúng làm tổn thương dây mây, cho nên những dây mây kia không bị chặt đứt, nhưng cũng bị thương nên chúng buông lỏng ra, vì vậy Lâm Kiến mới đạt được tự do ngắn ngủi.
Nhưng y nắm giữ thời cơ cũng rất khá.
“Hạ Trường Sinh bảo ngươi tới à?” Lâm Kiến vừa chạy vừa hỏi.
Người giấy chui ra ngoài từ kẽ ngón tay Lâm Kiến, lại đứng lên vai của y, sau đó khẽ gật đầu.
Hạ Trường Sinh giao Không Sơn kiếm cho Lâm Kiến, đồng thời còn nhét một người giấy vào trong vỏ kiếm. Khi Lâm Kiến rút kiếm ra thì người giấy sẽ có cơ hội chui ra.
Cuối cùng Lâm Kiến cũng tìm được đồ trút giận, y nhấc người giấy lên, sau đó điên cuồng vung vẩy cánh tay.
Người giấy bị y lắc choáng váng.